Chương trước
Chương sau
Edit: Xanh Lá
Giọng nói lạnh nhạt của Mặc Diệc khiến Dạ Khuynh Tuyết ngây người, cô ta đầy khó tin nhìn về phía Đường Khanh, “Mặc Diệc, anh thế mà lại vì một con tiểu súc sinh mà muốn đuổi em đi?”
Nghe cô ta mở miệng là phát ra một câu tiểu súc sinh, Đường Khanh thật hận không thể nhảy lên cào cho cô ta mấy trăm cái. Ngươi mới ‘con mèo nhà nó’ là tiểu súc sinh! Nhưng mình lại bị người kia ấn vào trong ngực, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Mặc Diệc cũng không để ý tới Dạ Khuynh Tuyết, thậm chí ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho cô ta, chỉ lạnh giọng nói với bảo vệ ở một bên: “Nếu không mời ra được, vậy liền ném ra ngoài đi.”
Bảo vệ được huấn luyện rất có tố chất, thấy ông chủ lên tiếng, không nói hai lời liền xách Dạ Khuynh Tuyết ra ngoài, mặc cho cô ta nhục mạ như thế nào cũng không chút dao động.
“Mặc Diệc, anh lại đối đãi với em như thế …… Mặc Diệc……”
Giọng nói xa dần, Đường Khanh nhìn người bị quăng ra ngoài kia, không có nửa điểm đồng tình, cô ta có kết cục như vậy còn chẳng phải tự mình gây ra à! Trách được ai!
Nói đến đây, thật ra cô thư ký lại rất đáng thương, tự dưng phải chịu tội.
Đường Khanh vẫn rất hiểu câu thành ngữ ‘tri ân báo đáp’, tuy nói mình bị ấn ở trong ngực không cách nào nhúc nhích, chẳng qua cô vẫn hướng về phía thư ký kia kêu vài tiếng, “Meo meo?”
Thư ký nghe được tiếng mèo kêu, theo bản năng nhìn về phía cô, cũng không biết sao lại đột nhiên thấy từ trong mắt cô một tia quan tâm.
Mặc Diệc vừa thấy tiểu gia hỏa này còn có tâm tư quan tâm người khác, sắc mặt lập tức không vui, “Nếu chân bị thương, vậy tuần này cô không cần tới.”
Đường Khanh vừa nghe, sao lại chịu đáp ứng, tốt xấu gì cũng là người cứu cô một mạng, kỳ nghỉ một tuần quá bủn xỉn, vì thế cô hướng về phía “chăn nuôi viên” của mình kêu to hai tiếng, “Meo meo!”
Như có thể đoán được ý cô, khuôn mặt vẫn luôn căng chặt của Mặc Diệc lộ một tia bất đắc dĩ, “Biết rồi. Cấp tiền thưởng.”
Nghe vậy, Đường Khanh lúc này mới vui vẻ lên, thậm chí còn vươn đầu lưỡi nhỏ phấn nộn liếm liếm “chăn nuôi viên” của mình.
Thư ký nghe được lời này, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, lại nhìn mèo trắng nhỏ trong ngực ông chủ, tức khắc cảm thấy lúc trước mình che chở mèo con là hành động phi thường sáng suốt.
“Vâng, Mặc tổng, vậy tôi đi ra ngoài.”
“Ừm.”
Thư ký vừa đi, Mặc Diệc liền tỉ mỉ kiểm tra tiểu gia hỏa nhà mình một hồi, “Có bị thương không?”
Đường Khanh lắc đầu, tuy nói lúc trước quả thật bị bóp cổ có chút không dễ chịu, chẳng qua đại tiểu thư nũng nịu kia căn bản không có bao nhiêu sức lực, huống hồ hắn cũng trở về đúng lúc, căn bản không xảy ra việc gì. Chẳng qua Mặc Diệc lại không yên tâm, cuối cùng vẫn tự mình đưa cô đến bệnh viện thú cưng.
Bác sĩ thú y vẫn là kia bác sĩ cũ, thấy vị tôn sát thần này, tức khắc khẩn trương không thôi, “Tiên…… Tiên sinh có yêu cầu?”
“Chụp phim cho nó.”
Bác sĩ thú y tuy không rõ rốt cuộc sao lại thế này, chẳng qua với kinh nghiệm của anh ta, vẫn nên đừng hỏi mới thỏa đáng.
“Tiên sinh đặt mèo ở đây là được.”
Phim chụp lên rất nhanh, quả thật không có gì trở ngại, chẳng qua Mặc Diệc lại cảm thấy cần phải nhắc nhở cô một chút, cho nên sau khi trở lại trong xe, hắn giơ bàn tay to, không hề do dự đánh lên mông nhỏ của cô vài cái.
“Lần sau còn dám lỗ mãng nữa không?” Nếu không phải hắn xuất hiện đúng lúc, cũng không biết tiểu gia hỏa này sẽ xảy ra chuyện gì, tưởng tượng đến một màn vừa rồi kia, ánh mắt hắn tức khắc lạnh lẽo.
Đường Khanh sao còn để ý hắn đang nói gì, trực tiếp hoàn toàn ngây ngốc.
whatareyou làm cái trò gì đấy?!
“Lời ta vừa mới nói, nghe được không?” Mặc Diệc nhìn tiểu gia hỏa đang phát ngốc, khẽ nhíu mày.
Tiểu gia hỏa này thật sự khiến người ta không yên tâm, lúc này mới rời khỏi tầm mắt hắn không bao lâu, thế mà đã thiếu chút nữa bị thương rồi, nếu không phải thư ký vẫn coi như có mắt, hắn cũng không dám tưởng tượng nếu như hắn tới chậm, nghênh đón hắn sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Đường Khanh sao lại chịu nghe lời hắn, cũng không biết làm sao, sau khi biến thành mèo, ngay cả tính cách cô cũng bắt đầu ngạo kiều lên.
Vì thế, trực tiếp dỗi dằn quay lưng về phía hắn.
Mặc Diệc dở khóc dở cười nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, bắt cô nhận sai chính là không có khả năng, nhưng hắn cần phải cho cô biết rõ nguy hiểm. Tuy nói hắn có năng lực bảo vệ, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhỡ ngày nào đó hắn không ở bên cạnh……
Đường Khanh đâu hiểu khổ tâm của hắn, nhớ đến cô đời trước còn thiếu chút nữa thành tiên, đời này tốt xấu cũng có chín cái mạng, lại còn có thể tu hành, sao lại sợ những người thường đó.
Kết quả, một người một mèo liền cứ như vậy giằng co, đến tận lúc chạng vạng.
Mặc Diệc chịu thua gia hỏa này, cho nên lúc ăn cơm chiều, thấy cô không nhảy lên bàn, hắn cố ý nói: “Hôm nay sườn heo chua ngọt hình như làm hơi ít.”
Má Ngô vừa muốn nói gì, lại thấy thiếu gia nhà mình quét một ánh mắt tới, tức khắc liền ngậm miệng.
Đường Khanh vốn còn đang hờn dỗi, kỳ thật nếu hắn nói chuyện cẩn thận, cô cũng sẽ chịu nghe, rốt cuộc cô cũng không phải người ngang ngược, nhưng hắn thế mà lại đánh mông cô, tưởng tượng đến chuyện này, cô liền nghĩ đến Sở Việt ở thế giới trước, quá ám ảnh tâm lý đó có biết không!
Mặc Diệc thấy cô thờ ơ, lại nói: “Cũng may, xương sườn này vẫn đủ để một mình mình ăn.” Nói xong, hắn liền gắp lên miếng sườn cuối cùng.
Nghe đến đó, Đường Khanh sao còn quan tâm tức giận hay không tức giận. Đây chính là sườn heo chua ngọt! Quỷ biết bữa tiếp theo có còn món này hay không.
Nhảy lên một cái, cô đi tới trên bàn, cũng không màng đến việc còn đang giận dỗi với nhân loại kia, trực tiếp giẫm chân nhỏ đoạt lấy miếng sườn từ trong tay hắn.
Xương sườn vẫn thơm như cũ, chỉ là cũng không biết có phải gia hỏa này cố ý hay không, một bát to như vậy, thế mà ngay cả một miếng cũng không còn!
“Meo ô?” Thịt đâu?
Mặc Diệc nhướng mày, “Để ý đến ta rồi à?”
“Meo ô?” Muốn thịt!
“Muốn ăn thịt?”
“Meo!”
“Vậy về sau không thể lỗ mãng, biết không?”
“Meo?”
Mặc Diệc thấy đối phương khó hiểu nhìn về phía mình, hít sâu một hơi, dường như tiểu gia hỏa này còn không nhớ rõ chuyện ban ngày kia!
“Sự việc lúc ban ngày kia, về sau đụng phải ai dám bắt nạt mi, nếu như ta không ở bên cạnh, không thể cứng đối cứng, phải tới tìm ta, biết không?”
Đường Khanh rất muốn nói anh lo lắng nhiều rồi, chẳng qua nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của “chăn nuôi viên”, cô liền cố mà đáp ứng.
“Thế này mới ngoan.” Mặc Diệc thấy cô rốt cuộc nhả ra, liền bảo má Ngô bưng lên nửa bát sườn còn lại, tiếp theo vừa khẽ vuốt đầu nhỏ của cô, vừa nói: “Chẳng qua nếu ta ở đó, có kẻ nào không có mắt dám bắt nạt mi, mi trực tiếp cào là được, chuyện khác không cần quản.”
Đường Khanh ăn sườn đến một nửa, nghe được lời này, tức giận trước đó lập tức tiêu tan, thậm chí trong lòng còn yên lặng nghĩ, nam chính lần này thật đúng là không tồi nha, vừa không bắt nạt cô, còn chống lưng cho cô nữa, đương nhiên, quan trọng nhất chính là cho cô thịt ăn.
Hệ thống nhìn một người một mèo đối thoại, luôn cảm thấy tình cảnh này có chút quỷ dị, “Khanh Khanh à, ngươi nói một con mèo như ngươi thì đối thoại gì với người này chứ, hắn nghe đâu có hiểu.”
Đường Khanh sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến hiện giờ mình không phải nhân loại.
Thấy thế, hệ thống liền nói ra nghi hoặc trong lòng, “Ngươi xem, hắn có giống như nghe hiểu được lời ngươi nói không?”
“Ngươi vừa nói như vậy, thật đúng là……” Đường Khanh sởn tóc gáy, ngay cả sườn trong miệng cũng đều có chút vô vị, “Hắn…… hẳn là không phát hiện cái gì chứ?”
“Không biết, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút đi.” Hệ thống đã sợ mấy nam chính ra bài không theo kịch bản này lắm rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.