Cô dẫn Đường Khác tới khuôn viên trồng giàn hoa hạ, nơi này vừa có bàn ghế vừa đủ không gian. Hàn Yên Yên phân phó người hầu mang đồ ăn tới để cô dùng bữa cùng Đường Khác.
“Không không cần đâu ạ, em ăn rồi.” Đường Khác vừa nói xong, cái bụng không chút nghị lực lập tức sôi ầm ầm.
Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng, những lời mẹ dặn dò kỹ càng những ngày qua khiến cậu sáng nay có chút lo lắng, nuốt không trôi đồ ăn. Dậy quá sớm, mà ăn cũng quá sớm khiến dạ dày tiêu hoá hết sạch thức ăn rồi. Khuôn mặt Đường Khác lập tức đỏ bừng như trái cà chua.
Hàn Yên Yên cười, vươn nhẹ ngón tay tinh nghịch chạm nhẹ đầu mũi cậu nhỏ: “Nghe lời nào, bụng em kháng nghị rõ luôn.”
Cô vừa dắt cậu tới bàn đồ ăn vừa nói: “Em là con trai, một ngày ăn năm chén cơm là bình thường, nếu không sao có thể trở thành nam tử hán cường tráng bảo vệ tứ phương. Ăn nhiều xíu đi nhé.”
Cô còn rất nghiêm túc nhấm nháp điểm tâm Hân Nhã tự làm, trong lòng rất vừa ý.
Đường Khác thấy sự đối đãi ôn nhu của cô dành cho mình, tâm phòng bị dần dần thả lỏng. Sau khi ăn xong bữa sáng, những câu nệ, lo lắng trưởng thành quá mức của cậu dần bị cái tuổi của mình đánh bại. Vẻ mặt thiên chân đơn thuần của cậu biểu lộ ra, ngồi cạnh Hàn Yên Yên gọi một tiếng “chị”, hai tiếng “chị” không chút nào ngăn cách.
Trẻ con vốn mẫn cảm, chúng có thể nhạy bén phát hiện người bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/340983/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.