“Chà chà.” Leo khen, “Tôi phát hiện ra, Hàn Yên Yên cô a, luôn thích thăm dò giới hạn của người khác, thích khám phá nguy hiểm sát bờ vực, không ngã sợ gãy chân à. Cô tưởng tôi là Nghiêu Sâm sao? Tỉnh lại đi.”
“Nghiêu Sâm là nhân vật có tính cách do chính tay cô định hình, cho nên cô có thăm dò thế nào, miễn không nguy hiểm tới tính mạng, anh ta vẫn có thể bao dung cho cô. Quen làm nữ chính rồi nên cô thật sự coi mình là nữ chính luôn à!”
“Phạm pháp? Phạm pháp thì thế nào? Có chuyện nào ta làm mà không phạm luật, a a a, rồi cô làm gì được ta? Đừng quên cái mạng nhỏ của cô còn nằm trong tay ta đây!”
“Lại muốn bàn điều kiện với ta chứ gì? Ta nói cho mà biết! Đừng có mơ! Rốt cuộc cô có hiểu tình trạng hiện tại của mình không, có biết thân phận của mình là gì không!”
Hàn Yên Yên nhìn chăm chú vào không gian trắng xóa, cô đã hiểu.
Thế giới của Leo có pháp luật rõ ràng, bất kỳ nơi nào có luật pháp cũng cần có người nắm quyền. Nhưng mà cô là ngoại lệ, sinh mạng của cô nằm trong tay người khác, tùy người khác nắn bóp, không thể tự do, không thể liên lạc với bên ngoài, không thể cầu cứu.
Cô là nô lệ bị Leo bắt cóc.
Cô lặng lẽ đổi giọng: “Không, chỉ là tôi tò mò thôi, rốt cuộc anh muốn dùng loại công nghệ phạm pháp này để làm gì? Anh có thù với Nghiêu à?”
“Ô hô, sao tôi có thể kết thù với nhân vật tầm cỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/340978/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.