Chương trước
Chương sau
Mỗi ngày về nhà, Nghiêu Sâm thường thấy Hàn Yên Yên ngồi trên bàn ôn tập. Hai tai nhét đeo tai nghe, có một lần anh lấy nghe thử, toàn là ngoại ngữ nước ngoài, nghe không khác gì tiếng chim.
Nghiêu Sâm đầu váng mắt hoa đi tắm rửa, Hàn Yên Yên mới mở màn hình ra, tắt đi tiếng ngoại ngữ, cũng đóng lại phần mềm nghe lén.
Đa phần những gì máy nghe lén thu được là những tin tức vô dụng, tuy vậy ngẫu nhiên sẽ thu được vài tin tức hữu dụng.
Đợi nửa năm không nhận được thông tin nào, Giang Diệp gần như đã quên mất đầu số thần bí kia, hôm nay điện thoại của anh lại đột ngột sáng lên dãy số ấy.
Lúc này đây, cảnh sát canh chuẩn thời gian xóa sạch một sòng bạc ngầm của Nghiêu Sâm.
Ngụp lặn trong giang hồ, dĩ nhiên có may có rủi. Nghiêu Sâm không phải không chịu thua được, nhưng trận này cảnh sát đánh quá đẹp, khiến anh cùng đám đàn em cực kỳ bực bội.
Đàn ông bình thường uống mấy chén rượu còn khó khống chế hành vi, huống chi là mấy gã đàn ông trên tay dính đầy máu tươi này. Tam Hổ ném một công chúa lên sô pha, làm cho cô đau tới khóc lóc thảm thiết.
Vốn dĩ Nghiêu Sâm đang hút thuốc suy tư đám cảnh sát nắm được những tin tức trọng yếu kia bằng cách nào, nhưng cô công chúa kia gào quá thảm, làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh. Anh quay đầu nhìn tình trạng be bét trên sô pha, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác chán ghét.
Nửa đêm Nghiêu Sâm mới về nhà, trong nhà vẫn sáng đèn.
Tiếng đóng cửa khiến Hàn Yên Yên bừng tỉnh, ngồi dậy trên sô pha, cô mơ màng đứng dậy, sách vở trên người rơi xuống mặt đất. Sắp tới cô phải thi vòng hai, hầu như ngày nào cũng lên tinh thần ôn tập như đi đánh trận.
Cô xoa đôi mắt, lê bước tới đón anh. Tóc có chút rối tung, áo ngủ mềm mại, trông thật thoải mái.
Nghiêu Sâm cảm thấy, trước khi về nhà và sau khi về nhà, sao mà khác biệt như hai thế giới.
Anh không rõ mình nên thuộc về thế giới nào, hay là thích cái nào hơn.
“Anh về rồi?” Hàn Yên Yên ngáp nhẹ. Tiếng nói cũng trở nên mềm nhẹ, mang theo chút yếu ớt thiếu sức đặc biệt của buồn ngủ.

Cô đi tới giúp anh thay quần áo.
Trên cổ áo của Nghiêu Sâm in một nửa dấu son. Tới Nghiêu Sâm còn nhìn thấy rõ ràng, Hàn Yên Yên lại làm như không thấy.
Còn một cái nữa, Nghiêu Sâm đoán nằm đâu đó sau cổ áo sơ mi của anh. Anh không nhìn thấy, nhưng chắc chắn Hàn Yên Yên sẽ thấy được.
Nhưng mà, Hàn Yên Yên làm như thể chẳng thấy gì cả, tay che miệng, ngáp một cái: “Mệt quá rồi, em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm nhé.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Không biết vì vụ sòng bạc, hay do uống quá nhiều, trong lòng Nghiêu Sâm lúc này bỗng nhiên có một ngọn lửa.
Anh túm chặt Hàn Yên Yên, kéo cô lại trước người.
“Hàn Yên Yên em có mù không vậy, em không thấy cái này sao?” Nghiêu Sâm chỉ vào dấu son trên cổ áo của anh.
Lúc đầu Hàn Yên Yên còn ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt trở nên nhạt dần, cất giọng thản nhiên: “Thấy thì thế nào, đó giờ không phải anh vẫn luôn như vậy sao?”
Nghiêu Sâm cảm thấy, anh đã chịu đủ thái độ “nhàn nhạt” này của Hàn Yên Yên.
“Vẫn luôn như vậy, mà em vẫn luôn không hỏi một câu sao?” Nghiêu Sâm bụng đầy lửa giận: “Trong lòng em căn bản không có anh đúng không?”
Đôi mắt đen nhánh của Hàn Yên Yên nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Em hỏi một câu, anh sẽ không làm nữa sao?”
Nghiêu Sâm cứng họng.
Mặc dù ở bên Hàn Yên Yên, Nghiêu Sâm vẫn sống cuộc sống xa hoa trụy lạc của mình. Đôi khi trên lưng anh sẽ xuất hiện vết cào hay dấu hôn của người phụ nữ khác để lại, trước đến giờ Hàn Yên Yên đều không hỏi câu nào.
Trước kia Nghiêu Sâm sẽ cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhưng hiện tại anh rất tức giận. Cuối cùng anh đã chán ngấy thứ tình cảm “nhàn nhạt” đó của cô, anh chỉ còn mệt mỏi và chán ghét.

Anh muốn nhìn thấy cô cười lớn, khóc to, giận dữ. Anh nhớ rõ có lần anh muốn hiếp cô, cô dúng tất cả sức lực mà khóc, vừa đá vừa cắn anh. Những ngày đầu gặp nhau, cô cũng từng giận dữ với anh, phản kháng lại anh.
Sau này thì không còn nữa. Sau khi cô đồng ý theo anh, không còn nữa.
Hàn Yên Yên hất tay anh ra, nhàn nhạt nói: “Anh uống say rồi, đi ngủ sớm đi.” Nói xong, xoay người lên lầu.
Nghiêu Sâm nhìn chằm chằm bóng dáng lẻ loi của cô, ác ý dâng trào trong lồng ngực. Tam Hổ cũng mang ác ý giống vậy khi tổn thương một công chúa.
Từ trong xương cốt, rốt cuộc Nghiêu Sâm cũng giống với bọn Tam Hổ. Dù sao bọn họ đều là những người từng thấy máu, xông pha làm loạn, kết nghĩa anh em. Không có khẩu vị giống nhau, làm sao có duyên huynh đệ?
Nghiêu Sâm kéo phăng cúc áo sơ mi, chạy lên lầu đuổi theo Hàn Yên Yên.
Hàn Yên Yên bị anh nhấc lên, kéo vào phòng ngủ, ném lên giường lớn.
Anh không quan tâm sự giãy giụa của cô, mạnh mẽ tiến vào khi thân thể cô còn chưa chuẩn bị. Hàn Yên Yên phát ra một tiếng thét chói tai. Vì rất đau.
Nhưng sau tiếng thét đó, Hàn Yên Yên như bị bỏ bùa cấm nói, không còn phát ra tiếng.
“Sao em không khóc? Không kêu? Khóc đi! Kêu đi!” Nghiêu Sâm thở hổn hển. Sức xoa nắn trên thân thể cô đã vượt khỏi âu yếm, gần như là làm nhục.
Hàn Yên Yên thở hổn hển vì đau, nhưng cô không khóc.
“Khóc thì có tác dụng gì?” Thanh âm của cô đứt quãng, “Dù sao thì anh, chỉ muốn tổn thương em.”
Trong giọng nói ấy như mang theo tiếng thở dài, dường như đã chờ đợi ngày này từ rất lâu.
Nghiêu Sâm cứng đờ. Sau đó xuất ra như binh bại núi đổ, thực đáng xấu hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.