Chương trước
Chương sau
Nghiêu Sâm vốn lên kế hoạch nói rõ chân tướng với Hàn Yên Yên trong bữa tối hôm nay. Hàn Yên Yên là một người con gái miệng cứng lòng mềm, không thì đã không bị loại ba mẹ đó chà đạp bóc lột. Chắc chắn cô sẽ thương tâm khổ sở, cay đắng tột cùng khi bị ba mẹ bán giống hàng hóa như thế.
Anh đã lên kế hoạch an ủi cô trên bàn cơm và trên đường đi, khiến cô bình tĩnh hơn, sau đó đưa cô tới nơi ở của anh, rồi bắt đầu hạ miệng.
Kế hoạch vốn không tệ, kết quả vì một Hàn Yên Yên mà nhịp điệu bị phá vỡ.
Kể từ khi cô xem xong toàn bộ giấy tờ, Hàn Yên Yên không nói một lời, im lặng tới đáng sợ.
Trước đó, Nghiêu Sâm đã chuẩn bị kỹ càng phải khuyên giải thế nào, an ủi ra sao, bây giờ chẳng có chỗ để dùng. Ở trên xe, cô ngồi đối diện với anh, mặt không biểu cảm nhìn cảnh đêm bên ngoài qua cửa kính xe hơi. Nghiêu Sâm hơi sợ cô bị nghẹn hỏng, nếu cảm xúc quá mãnh liệt không thể tỏa ra ngoài rất dễ khiến người ta bị nghẹn hư.
Không nhịn được, anh lại mở miệng: “Thật ra thứ như huyết thống, sau khi em cắt đứt hoàn toàn sẽ phát hiện ra, hóa ra nó rất dễ dàng, không hề đau khổ như em nghĩ…”
Hàn Yên Yên quay đầu, bóng tối trong xe không đưa chút ánh sáng nào vào đôi mắt sâu thẳm kia.
Nghiêu Sâm ngẩn ra, cô nhổm dậy, bước lên đùi Nghiêu Sâm, trực tiếp chặn miệng anh.
Đột ngột bị tấn công khiến Nghiêu Sâm không kịp chuẩn bị, ngây người một lúc, đến khi anh kịp phản ứng, ngơ ngác mở ra hai tay, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, Hàn Yên Yên đã rời khỏi môi anh.
“Câm miệng được không?” Cô hỏi.
Bề ngoài lạnh lùng của Hàn Yên Yên khiến Nghiêu Sâm nóng hết cả người.
“Được.” Anh mỉm cười.
Áp gáy của cô xuống, ngậm lấy đôi môi cô.
Xe dừng lại trước đèn giao thông lóe xanh lóe đỏ, tài xế và đàn em ngồi ghế phó cảm nhận rất rõ ràng thân xe đang nhảy múa*. Thân xe cực dài của chiếc limousine cách biệt hoàn toàn với bên ngoài, còn có tấm chắn với phần đầu xe, không nhìn được tình hình phía sau, cũng không nghe được âm thanh gì.
Nhưng chiếc xe đong đưa với nhịp điệu quá rõ ràng, hai người hai mặt nhìn nhau.
“Đ* má!” Đàn em nói, “Làm rồi?”
Tài xế cười thầm.
Đèn giao thông chuyển màu xanh, tài xế thả phanh nhấn ga chạy. Đàn em nói: “Đi chậm một chút, đi chậm một chút.”
Vì thế trên đường có chiếc limousine chạy chậm rì rì. May mà tối nay ít xe đi nên không có ai gây sự.
Thân xe ẩm ướt mờ ảo, cửa kính đọng đầy hơi nước do nhiệt tỏa ra từ hai cơ thể trong khoang xe.
Hàn Yên Yên có rất nhiều ký ức ở trong xe. Đinh Nghiêu thích dùng ái tình để giảm bớt nhu cầu sinh lý trong khoảng thời gian ngắn gần như khiến thần kinh của cô bị lưu lại di chứng.
Không phải lúc nào cũng tìm được nơi cắm trại thích hợp, có nhiều lúc, cả đoàn chỉ có thể đậu xe ở nơi hoang vu, mọi người phải ngủ ở trong xe.
Không gian nhỏ hẹp, hơi ẩm ngập tràn. Những cú va chạm và nước rút khiến thân xe cót két rung chuyển, tiếng động thu hút vài ba tang thi chạm vào cửa kính xe hơi. Phía sau Hàn Yên Yên bị đâm thành từng mảnh nhỏ, câu được câu không bảo Đinh Nghiêu phóng sét đánh nát mấy con tang thi nhìn trộm trước mặt. Đinh Nghiêu chỉ cười, nhưng không làm.
Sở thích quái ác.
Hàn Yên Yên chỉ có thể lên cao trào dưới ánh nhìn của đàn tang thi mặt đầy thịt thối.
Lúc ấy rất nhàm chán. Không có TV, quảng cáo, không di động, máy tính, ban đêm chỉ duy nhất một thú vui, mọi người làm không biết mệt. Dưới áp lực không biết khi nào sẽ chết, ai cũng tranh thủ tìm sung sướng trong những lúc nghỉ ngơi quý giá.
Sau này Hàn Yên Yên đã nghĩ rất nhiều lần, rốt cuộc tại sao cô lại đi yêu Đinh Nghiêu? Nhìn Nghiêu Sâm mà xem. Nghiêu Sâm dùng mọi loại thủ đoạn đủ để bắt được trái tim của một người phụ nữ bình thường, cố gắng khiến cô một lòng yêu anh. Nhưng đối với Nghiêu Sâm, cô không hề có chút rung động nào.
Hàn Yên Yên nghĩ, phải chăng là bởi vì hoàn cảnh?
Hoàn cảnh thời mạt thế quá đặc biệt, áp lực tử vong mỗi ngày đều ngay trên đỉnh đầu, tâm sinh lý thường xuyên bị kích thích. Nội tâm con người vì tương lai mờ mịt mà trở nên chết lặng. Một chút dịu dàng, một chút cảm giác an toàn, có thể dựa dẫm sẽ bị phóng đại gấp nhiều lần.
Thật ra Hàn Yên Yên không yêu Đinh Nghiêu nhiều như cô nghĩ, chỉ là không dám thừa nhận suy nghĩ này, trong lòng cảm thấy thật phiền phức.
Về phần Nghiêu Sâm, anh là Đinh Nghiêu? Phải không?
Nghiêu Sâm luôn nghĩ rằng trên phương diện nam nữ, “tàn nhẫn” là tính từ chỉ dành riêng cho anh. Không ngờ có một ngày anh bị Hàn Yên Yên làm điên đảo nhận thức này.
Bỏ đi lớp da tiên tử lạnh lùng, cô thực sự là một yêu tinh ăn thịt người, vừa hung ác vừa tàn nhẫn, như muốn ép sạch máu xương của anh, để cho cô một bước thành tiên.
Cô thực sự đã bước lên cực lạc. Giây phút ấy, Hàn Yên Yên buông đôi tay kéo tóc gáy của Nghiêu Sâm, đè chặt bả vai của anh. Tay còn lại vòng qua cổ anh điên cuồng tìm chỗ dựa, cuối cùng chống lên trần xe.
Nghiêu Sâm ngẩng đầu nhìn quang cảnh trước mắt, Hàn Yên Yên ngửa đầu mà cần cổ càng thêm thon dài. Cô gấp gáp hít thở, không rõ là sung sướng hay đau khổ. Nghiêu Sâm càng thở càng gấp, lần đầu tiên đồng bộ cùng hơi thở với Hàn Yên Yên.
Vô cùng hòa hợp.
Vào lúc sung sướng đạt đỉnh điểm, Hàn Yên Yên mất sức tựa vào đầu vai anh. Trong không gian chật hẹp yên tĩnh, Nghiêu Sâm rõ ràng nghe thấy cô nỉ non một cái tên.
Cô thì thầm bên tai anh, nhẹ gọi một tiếng: “Đinh Nghiêu.”


Nghiêu Sâm: “...”
Mẹ nó!
Là tên một người đàn ông, chắc chắn là tên của đàn ông!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.