Chương trước
Chương sau
Đàn ông sẽ nhớ thương người con gái họ không chiếm hữu được. Không vì gì cả, đê tiện thế thôi.
Nhưng tài xế lại là Tiểu Dương…., Hàn Yên Yên cúi lưng, xua tay với cậu trai: “Không cần đâu, tôi gọi xe là được, không cần phải phiền anh như vậy. Cảm ơn anh.”
Tiểu Dương nói: “Giờ này khó bắt xe lắm, em lên xe đi. Sếp Nghiêu kêu tôi chở em, em mà không lên tôi biết ăn nói thế nào với sếp Nghiêu đây.”
Hàn Yên Yên suy nghĩ một lát, quyết định lên xe: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Tiểu Dương nhe răng cười tươi: “Phiền phức cái gì, cũng chẳng phải tôi phiền. Muốn cảm ơn thì cảm ơn sếp Nghiêu kìa. Em ở chỗ nào?”
Hàn Yên Yên nói địa chỉ, Tiểu Dương lập tức phóng xe xuất phát, trên đường về câu được câu không trò chuyện với Hàn Yên Yên.
“Em là học sinh hả?”
“Đại học S? Trâu bò thế! Em quả là cao thủ!”
“Vậy sao tới chỗ này làm thêm thế, không sợ bảo vệ trường học à?”
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi tí thôi, chứ tôi đâu có biết, tôi cũng chưa học đại học bao giờ. Tùy tiện hỏi thôi.”
“Lọc máu á, chi phí chắc rất cao nhỉ? Em vất vả thật.”
Mặc kệ là Nghiêu Sâm bày mưu đặt kế hay cậu trai nằm vùng này có ý thăm dò, dù sao Hàn Yên Yên cũng lợi dụng cơ hội này đem lý lịch bản thân bày ra ngoài hết, dù là Nghiêu Sâm hay Giang Diệp, đều có tác dụng.
Vừa học vừa làm, nỗ lực kiếm tiền, bản thân phải tự chi trả học phí lẫn chi phí sinh hoạt, còn gánh thêm một khoản phí chữa bệnh cho em trai đã hình thành nên nữ sinh viên tự lập và mạnh mẽ này.
Tiểu Dương rất đau lòng.
Cậu đã nỗ lực diễn cho ra một bộ dáng lưu manh xó chợ, giọng điệu cà lơ phất phơ. Nhưng sâu trong xương máu cậu vẫn là một cảnh sát đầy nhiệt huyết vừa tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, nói qua nói lại một lúc dần biến thành khuyên nhủ.
“Tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng đó cũng chẳng phải chỗ đứng đắn gì. Ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có. Em là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, ở chỗ đó rất dễ bị hãm hại. Lỡ gặp phải thằng khốn nào đó hãm hại em, muốn khóc cũng không tìm được chỗ để khóc. Người ta sẽ chỉ cảm thấy do em không đứng đắn trước, chạy đến chỗ như thế kiếm kiểu tiền đó, nên mới gặp phải chuyện như vậy. Có trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ được em ạ. Anh nói với em chứ, muốn kiếm tiền có nhiều cách lắm, không nhất thiết phải lăn lộn trong chỗ như này.”
Rất tận tình khuyên bảo Hàn Yên Yên không nên tiếp tục làm thêm ở chỗ chướng khí mù mịt đó.
Trong trí nhớ của “Nữ cảnh sát Hàn Yên Yên”, Tiểu Dương há mồm mở miệng toàn là “chị Hàn”, “chị Yên Yên”, giờ ỷ cậu lớn tuổi hơn là bắt đầu luyên thuyên tự xưng là “anh”.
Hàn Yên Yên suýt nữa bật cười thành tiếng.
Cô nhịn xuống, “nhàn nhạt” nói: “Nhìn anh người đầy chính khí ghê, nếu tôi không biết anh là người của sếp Nghiêu, có khi còn tưởng mình đang bị cảnh sát nhân dân cải tạo đấy.”
Tiểu Dương hoảng hồn, lập tức đổi giọng, cợt nhả nói: “Chẳng phải vì anh thấy em xinh đẹp nên đau lòng sao?”
“Em nói đi, nếu em không đẹp, ai mà thèm lo cho em. Nếu em không xinh đẹp, sếp Nghiêu sao có thể nửa đường gọi điện kêu anh chở em hả? Cái xã hội này, toàn xem mặt mà bắt hình dong.” Cậu bắt đầu không đứng đắn, “Chà, rõ ràng sếp nhà mình có ý với em đấy, còn em thì sao, em có ý gì không?”
Hàn Yên Yên giở giọng “nhàn nhạt” đối phó: “Tôi không có hứng thú.”
Sau khi đưa Hàn Yên Yên về nơi ở của mình, Tiểu Dương gửi một tin nhắn thoại cho Nghiêu Sâm, tóm tắt tổng quan tình hình của Hàn Yên Yên cho anh.
Sau đó, cậu bấm một dãy số khác, báo lại tình hình cho Giang Diệp: “Hôm nay Nghiêu Sâm kêu em chở một cô gái tên là Hàn Yên Yên về nhà. Chính là cô nữ phục vụ hôm đó các anh mang đi đấy. Có vẻ như Nghiêu Sâm có ý với cô gái này, còn kêu em kiểm tra lai lịch của cô ấy.”
Giang Diệp nói: “Vậy cậu kiểm tra đi.”
Tiểu Dương nói: “Chắc không có gì đặc biệt đâu, cô ấy còn là học sinh mà. Thiếu tiền đi làm thêm, trong nhà có người bệnh.”
Giang Diệp nói: “Không có gì càng không sợ tra xét.”
Tiểu Dương do dự một chút, hỏi: “Vậy…. lỡ Nghiêu Sâm xuống tay với cô gái này thì làm sao hả anh?”
Giang Diệp lúc này mới hiểu, tức giận nói: “Tùy cậu. Nếu phụ nữ muốn tìm sugar daddy thì cậu cũng chẳng cản được. Dương à, đây là sự lựa chọn của người ta, cậu không can thiệp được đâu.”
Nhưng Hàn Yên Yên xinh đẹp thanh sạch, nói chuyện rất tao nhã. Dù cô có vì kiếm tiền, cũng là vì người trong gia đình mà hy sinh. Tiểu Dương không đành lòng.
Giang Diệp cạn lời, nói: “Việc này thì cậu cứ yên tâm, Nghiêu Sâm tuy làm đủ loại chuyện xấu xa cặn bã, nhưng gã chưa từng phạm án cưỡng hiếp, cùng lắm là lừa tình thôi.”
Tiểu Dương vẫn không chịu: “Lừa tình cũng không được.”
Giang Diệp đau đầu, dùng đòn sát thủ: “Dương này, nếu cậu là cô gái đó, nếu tôi đem Nghiêu Sâm với cậu đặt ra trước mặt cô ta, buộc cô ấy phải chọn một người lên giường, cậu nói xem cô ấy sẽ chọn ai ngủ cùng hả?”
Tự tôn của Tiểu Dương nứt toác: “Đội trưởng Giang, anh đừng có mang tâm tư bẩn thỉu thế!”
“Vậy thì sao giờ? Tôi có thể thay đổi thế giới này sao? Thế giới này căn bản là nhìn mặt.” Giang Diệp chậm rãi nói: “Trước khi Nghiêu Sâm lớn mạnh như giờ, rất nhiều lần gã đều dựa vào phụ nữ mà xoay người thoát hiểm. Gã ta rất có cách đối xử với phụ nữ. Tôi nói cho mà nghe, nếu gã thật sự coi trọng cô gái này, cậu cũng đừng dậy lên cái tâm tư kia, không nổi đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.