“Sếp Nghiêu.” Hàn Yên Yên dừng bước trước bàn rượu, đặt chéo tay trước người, rất tiêu chuẩn, rất chuyên nghiệp, cũng rất… ngoan ngoãn.
“Có chuyện gì?” Nghiêu Sâm như bị mất trí nhớ, như thể người gọi Hàn Yên Yên tới phòng 812 không phải là anh vậy.
Có ý gì? Hàn Yên Yên nổi lửa trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh: “Anh gọi tôi tới lấy lại điện thoại.”
“A.” Nghiêu Sâm dường như nhớ ra, quay đầu hỏi một người đầu trọc, “Tam Hổ, điện thoại đâu?”
Tên đầu trọc tuy mặc một bộ vest rất xa xỉ, nhưng hình xăm trên người hằn hiện từ cổ áo lên hẳn tới ót, còn tí nữa thôi là xăm luôn hai chữ “du côn” lên mặt. Một vòng đám mặc đồ vest trong phòng này, không có mấy người thực sự có hình người, nếu cởi hết sơ mi áo vest ra, Hàn Yên Yên nghĩ, trong phòng có lẽ sẽ đầy hoa.
Nghiêu Sâm trèo từ tầng dưới chót lên đỉnh, nhóm thân tín của anh cũng giống vậy. Hiện tại có tiền trong tay, ai ai cũng mặc đồ nhân mô cẩu dạng.
*Nhân mô cẩu dạng: Da người hồn chó.
Trong đám này, chỉ có một mình Nghiêu Sâm là tỏa sáng nhất. Người không biết về bối cảnh của anh chắc còn tưởng anh này là tinh anh của ngành công nghiệp nào đó.
Tam Hổ cười hì hì xoa đầu, móc ra di động của Hàn Yên Yên. Vốn điện thoại nằm trong tay Nghiêu Sâm, giờ lại nằm trong tay gã đầu trọc tên Tam Hổ này, không biết giữa lúc đó đã qua tay mấy gã rồi, không biết album của “Hàn Yên Yên” đã bị bao nhiêu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/340942/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.