“Nên đừng làm vậy nữa! Có nghe không thế đồ ngốc kia!” Cứ nhớ tới chuyện đó là Leo lại khó chịu, “Thật ra phương pháp cô dùng với Đinh Nghiêu có chút tác dụng đó. Đợt này cô áp dụng hướng đó với Nghiêu Sâm đi.” 
Đồng tử Hàn Yên Yên hơi co lại: “Nghiêu Sâm? Anh ta còn chưa chết?” 
“Nghĩ hay thế, anh ta là người dễ chết như vậy sao?” Leo lại nổi nóng, “Tất cả là tại cô làm bậy làm bạ, không chỉ làm trễ mất bao nhiêu thời gian quý giá, mà còn khiến ta phải khởi động lại thế giới này! Ta nhắc lại lần nữa, lần này đừng có mà giở trò ngu ngốc!” 
Hàn Yên Yên nhớ tới khoảnh khắc lúc viên đạn bị lớp chắn vô hình ngăn cản, thời gian như ngừng trôi, nhưng Nghiêu Sâm đã thoát ly khỏi khoảnh khắc lúc đó. Trước lúc Leo kiên quyết cắt đứt liên hệ với thế giới, Hàn Yên Yên thật sự có linh cảm mình sẽ chết. 
Nếu Leo chậm tay một chút, có lẽ cô sẽ lập tức chết trong thế giới đó. Còn đáng sợ hơn là, Hàn Yên Yên lờ mờ cảm giác, “cái chết” lần này khác với lúc cô bị Trịnh Nghiêu biến thành cát bụi mà chết. 
Khi thế giới sụp đổ, Trịnh Nghiêu chưa từng đặt cô vào mắt, lần đó cô chỉ tan biến cùng thế giới mà thôi. 
Còn lúc này, Nghiêu Sâm đã nhìn thấy cô. Ý muốn hủy diệt trong mắt Nghiêu Sâm không phải chỉ vào thế giới, mà là chỉ vào cô. Nếu Leo chậm tay một chút thôi, có lẽ cô sẽ chết hoàn toàn, không thể tỉnh lại, cũng không có khả năng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/340935/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.