Chương trước
Chương sau
Bất kể Bạch Nguyệt giải thích thế nào, hay ba mẹ Bạch giảo biện ra sao, Kiều Văn Hưng vẫn đi tìm bác sĩ trực tiếp điều trị cho Bạch Nguyệt lúc ấy. Từ những lời nói của bác sĩ, anh biết được, lúc Bạch Nguyệt được đưa tới đây, trên mặt có dấu tay in rất rõ, phần đầu u lên do bị va đập. Căn cứ vào phân tích của bác sĩ, Bạch Nguyệt đã bị tát, chính cái tát này đã khiến cô ngã, chấn thương phần đầu, đồng thời cũng khiến cô sinh non.
Kiều Văn Hưng nhớ lại những lời cãi vã đêm đó nghe được ngoài cửa, trong lòng chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Em trai Bạch vừa lúc chạy tới bệnh viện, nắm tay muốn đấm Kiều Văn Hưng: “Con của chị tao mất rồi, mày đã chạy đi đâu vậy hả!”
Nhưng Kiều Văn Hưng không tới một mình, lần này anh đã mang theo bảo vệ giống như hồi trước. Bốn bảo vệ cao to hung dữ xách em trai Bạch như xách gà.
Lúc này ba mẹ Bạch mới hoảng lên, vội vàng cầu xin Kiều Văn Hưng: “Nó còn nhỏ, nó không hiểu gì cả! Nó chỉ lo lắng cho chị nó thôi mà!”
Nguyên nhân Bạch Nguyệt bị tát, từ đó té ngã sinh non, là vì cô đã vô tình nhắc tới chuyện xé nát tấm séc trị giá 500 vạn mà mẹ Kiều đưa ra hòng chia tách cô với Kiều Văn Hưng.
500 vạn! Ba mẹ Bạch phấn đấu cả đời cũng không kiếm được chừng đó tiền! Có đống tiền đó, họ có thể mua cho con trai một căn phòng lớn, cũng không lo lắng tiền dạm hỏi vợ cho nó nữa!
Bạch Nguyệt cự tuyệt chừng đó tiền! Mà nó còn từ chối yêu cầu tìm Kiều Văn Hưng xin cho bọn họ 500 vạn! Ba Bạch tức giận tột đỉnh, giơ tay tát Bạch Nguyệt một bạt tai, Bạch Nguyệt vác bụng bầu mất thăng bằng ngã xuống đất, đầu đập mạnh xuống sàn nhà, đứa con chưa ra đời cũng ra đi.
Ban đầu, ba mẹ Bạch muốn mượn chuyện Bạch Nguyệt sinh non để đòi tiền Kiều Văn Hưng, nhưng không ngờ Kiều Văn Hưng từ thành phố D trở về dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác với “con rể” mà họ từng quen thuộc.
Bốn bảo vệ mặc âu phục đen hộ tống phía sau anh có khí thế cực kỳ dọa người. Ba mẹ Bạch vừa nhìn hai chân đã mềm nhũn, càng lúc càng sợ Kiều Văn Hưng biết được chân tướng Bạch Nguyệt sinh non, không còn dám mở miệng điêu ngoa lần nữa.
Kiều Văn Hưng nói: “Để tôi một mình nói chuyện với Bạch Nguyệt.”
Ba mẹ Bạch không tìm được cách giải quyết, bị bốn bảo vệ “nâng” ra khỏi phòng bệnh. Nhưng trước khi rời đi, hai người vẫn cố hết sức nháy mắt liên tục ra hiệu cho Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt nằm trên giường, nhắm mắt rơi lệ, không muốn nhìn họ nữa.
Kiều Văn Hưng không hề truy vấn chân tướng sự tình, đánh gãy xương cốt còn dính gân, Bạch Nguyệt luôn cắn răng bảo vệ gia đình của cô, dù họ mặc nhiên tổn thương cô.
Anh chỉ hỏi: “Chuyện thành ra thế này, sao em không gọi cho anh?”
Bạch Nguyệt rơi lệ: “Bọn họ tịch thu di động của em.”
Ba mẹ Bạch sợ cô tố cáo với Kiều Văn Hưng nên lấy di động đi, không để cô liên hệ với Kiều Văn Hưng. Thẳng tới khi cách mạng tư tưởng cho Bạch Nguyệt xong, buộc cô đứng cùng chiến tuyến với gia đình mới để em trai Bạch liên hệ với Kiều Văn Hưng. Thậm chí, việc Kiều Văn Hưng mấy ngày không về không khiến ba mẹ Bạch lo lắng, mà còn thấy may mắn khi anh ta không có mặt tại hiện trường.
Kiều Văn Hưng trầm mặc rất lâu khiến cho Bạch Nguyệt bất an, cô suy yếu hỏi: “Mấy ngày nay anh đi đâu? Sao giờ mới tới?”
Kiều Văn Hưng nhìn cô: “Anh về nhà.”
Ban đầu Bạch Nguyệt không hiểu, có chút mê mang, sau đó đột nhiên minh bạch. “Nhà” mà Kiều Văn Hưng nói, không phải là chung cư bọn họ đang thuê ở thành thị M, mà là nhà của họ Kiều ở thành phố D.
“Anh!” Bạch Nguyệt hoảng hốt, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Kiều Văn Hưng, cô không thể thốt lên câu nào. Kiều Văn Hưng trở về gia đình của mình thì có gì mà không đúng? Cô đứng ở lập trường gì mà ngăn cản anh?
“Anh.. sẽ còn quay lại chứ?” Cuối cùng, Bạch Nguyệt run run hỏi.
“Không quay lại.” Kiều Văn Hưng nói, “Anh đi kết thúc mấy công việc còn dang dở ở đây rồi trở về, sau đó sẽ không quay lại nữa.”
Đôi môi Bạch Nguyệt run rẩy: “Còn em, em thì sao? Em phải làm sao bây giờ?”
Kiều Văn Hưng im lặng, qua một hồi lâu, anh nói: “Em là vợ của anh, dĩ nhiên sẽ cùng về nhà với anh. Nhưng mà…”
Kiều Văn Hưng nói điều kiện: “Nếu em muốn làm cô chủ nhà họ Kiều thì phải đoạn tuyệt quan hệ với gia đình của em, sau này không được qua lại nữa.”
Điều kiện này Bạch Nguyệt không làm được. Cô là con cả, phải hiếu thuận ba mẹ, cô là chị gái, phải giúp đỡ em trai. Ba mẹ vất vả nuôi dưỡng cô bấy lâu nay, em trai sinh ra từ cùng lỗ rốn, sao cô có thể bỏ rơi họ được?
Cô khóc nức nở: “Em không thể… Bọn họ là ba mẹ em, là em trai em…”
Phòng bệnh lại rơi vào không gian tĩnh mịch.
Lúc sau, Kiều Văn Hưng nhẹ nhàng nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên gương mặt. “Xin lỗi…”
Bạch Nguyệt đã nghe được tin tức về nhà họ Kiều từ em trai Bạch, cô biết Kiều Văn Hưng hoàn toàn mất đi tư cách kế thừa tập đoàn nhà họ Kiều.
Bạch Nguyệt đã không còn là cô gái đơn thuần cho rằng hoàng tử và lọ lem sẽ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau, có tình yêu ngay cả uống nước cũng thấy no. Cô hiểu, bởi vì cô, Kiều Văn Hưng đã phải trả cái giá gì.
Kiều Văn Hưng kết thúc công việc làm ăn ở thành thị M, ly hôn với Bạch Nguyệt. Ở thành thị M, anh mua cho Bạch Nguyệt một căn hộ xa xỉ, như ước hẹn năm xưa của họ. Anh trả cho Bạch Nguyệt một số tiền nuôi dưỡng khổng lồ, chỉ cần cô ấy giữ kỹ số tiền này là có thể ăn sung mặc sướng cả đời.
Đó là nếu có thể giữ kỹ.
Xử lý xong hết thảy, Kiều Văn Hưng trở lại thành phố D. Lúc này anh mới thật sự có cảm giác tỉnh khỏi giấc mơ. Trước kia anh là một đại thiếu gia bị chiều hư, mơ xong một giấc mộng khiến anh thoát thai hoán cốt trưởng thành.
Buổi hẹn bốn người của Kiều Thành Vũ không thể thành hiện thực, nhưng Hàn Yên Yên có một mình dùng bữa với Kiều Văn Hưng. Bọn họ cùng nhau lớn lên, dù không đính hôn, không có tình yêu, thì vẫn có mối quan hệ không tệ. Thậm chí lúc anh lui hôn, Hàn Yên Yên cũng không làm anh khó xử chút nào. Kiều Thành Vũ tràn đầy áy náy với Hàn Yên Yên.
Vừa gặp được Hàn Yên Yên, anh bị ánh sáng toát ra từ cô làm ngây ngẩn cả người.
Kiều Văn Hưng có chút hoang mang, đây có còn là Hàn Yên Yên anh biết không vậy? Vì sao trông cô càng xinh đẹp, càng tự tin, càng thần thái? Thậm chí là càng gợi cảm, càng mê người? Lúc ở bên anh, cô không phải bộ dạng này.
Ôn chuyện một hồi, Kiều Văn Hưng lại cảm thấy Hàn Yên Yên hoàn toàn khác biệt với Bạch Nguyệt. Ánh mắt, cách nói, lễ nghi, phong độ, thua kém đâu chỉ có một ít.
Kiều Văn Hưng rất mờ mịt, chẳng lẽ bởi vì anh ở bên cô lâu quá, cho nên anh không nhìn thấy người con gái như cô, không nhìn ra phong thái của cô? Nhưng một người phụ nữ bắt mắt như thế này, làm sao người đàn ông như anh không chú ý cho được?
“Về sau có kế hoạch gì không?” Hàn Yên Yên hỏi anh.
Kiều Văn Hưng cười khổ trả lời, “Ba đưa cho anh hai công ty, định để anh đảm nhiệm.”
Quay về vòng xã giao kia, anh nhận ra thái độ của người khác đối với anh bây giờ không giống như lúc trước. Trước kia anh có thân phận là người thừa kế của tập đoàn họ Kiều, hiện tại anh chỉ là đại thiếu gia nhà họ Kiều mà thôi, so với bọn họ chẳng có gì khác biệt. Anh không bao giờ có thể giống như trước đây, là trung tâm giữa đám bạn bè được nữa.
Hiện tại người được vây xung quanh luôn là Kiều Thành Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.