Quản lý vừa nghe tin lập tức tới giải quyết vấn đề, cô gái trẻ sợ tới mức mặt tràn đầy nước mắt. 
Vừa đề cập tới chuyện bồi thường, đại tiểu thư họ Hàn điềm nhiên vẫy tay: “Thôi, lần sau cẩn thận một chút.” Quản lý và cô gái khom lưng cảm ơn liên tục, nói một đống lời hay ý đẹp mới nhẹ nhàng rời đi. 
Túi xách này tuy đã dùng khăn giấy và vải ướt lau sạch qua, nhưng đã không thể sử dụng được nữa. Hàn Yên Yên nhấc máy gọi cho chú Trần, kêu ông đưa một túi xách khác tới. Cúp điện thoại, cô nhìn lên, Kiều Thành Vũ đang nhìn cô, mắt đong đầy ý cười. 
“Lại sao vậy?” Hàn Yên Yên hỏi. 
Kiều Thành Vũ mỉm cười nói: “Tự nhiên muốn cho mấy kẻ sau lưng lép xép đại tiểu thư họ Hàn kiêu ngạo này ương ngạnh nọ nhìn thấy tiểu thư của anh dễ nói chuyện đến thế nào.” 
Hàn Yên Yên trừng mắt liếc xéo anh. 
Tên này sau khi cầu hôn thành công giống như được phá băng vậy, đứng trước mặt cô sẽ không còn trưng vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt nữa. Dĩ nhiên là khi không bên cạnh Hàn Yên Yên, Kiều Thành Vũ vẫn là một tinh anh họ Kiều lạnh lùng như băng tuyết, là ứng cử viên cực kỳ tiềm năng cho vị trí người thừa kế. 
Hàn Yên Yên thích như vậy. Bộ dáng ôn nhu mỉm cười của anh chỉ thuộc về cô, bộ dạng cuồng dã làm càn của anh cũng chỉ mình cô biết. 
Nhưng thích nhất vẫn là bộ dạng của anh mồ hôi ướt đẫm, phập phồng trầm luân trên người cô. 
Rất nhanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/340923/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.