Cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp, chính là cô gái tranh đoạt Đinh Nghiêu với Hàn Yên Yên. Tề Đồng Đồng điên tiết lên, muốn đi lên xé xác cô ta thì bị Hàn Yên Yên nắm chặt tay đè lại.
“Chuyện cô không nghĩ ra còn nhiều lắm.” Hàn Yên Yên mỉm cười.
Cô ta bĩu môi, xoay người đi múc canh.
Hàn Yên Yên kéo Tề Đồng Đồng ra ngoài. Tề Đồng Đồng tức muốn chết, mắng Hàn Yên Yên: “Cô buông tôi ra, để tôi đi…” Lời còn chưa nói xong, khóe mắt nhìn thấy thứ gì đó lóe lóe, chặn mắt cá chân của cô gái kia.
Cô ta còn đang đứng múc canh, đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã về phía trước, nguyên một cánh tay đập vào thùng canh nóng hổi, nóng tới gào rống kêu to.
“Đi thôi.” Hàn Yên Yên nói.
Miệng Tề Đồng Đồng không khép lại được rồi.
“Cô, cô… Dị năng của cô sao có thể đề cao nhanh như vậy!” Tề Đồng Đồng khiếp sợ.
…
“Khi gần chết, dục vọng cầu sinh có thể khiến người ta bùng nổ.” Đinh Nghiêu ngồi ở mép giường, “Dĩ nhiên không phải mọi người đều là vậy. Đại đa số người không làm được, không thể bùng nổ nổi, nên 99% đều chết thật.”
“Em thì sao?” Hàn Yên Yên hỏi, “Sao anh biết em có thể làm được?”
“Lúc em giết người, anh có thể thấy được.” Đinh Nghiêu hôn cổ cô, “Lần đầu tiên em thực hiện dị năng cho anh thấy, em phải dùng tới mười mấy giây mới có thể ngưng tụ một cái cầu băng. Vậy mà, khi em vì mạng sống, trong nháy mắt đã có thể đóng băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/340898/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.