Thời điểm bước xuống chiếc xe sang trọng, Đường Khác thấy được vành mắt đỏ hoe cùng với sắc mặt tái nhợt của mẹ mình, nhưng không biết vì lý do gì, tinh thần có vẻ như đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Môi mấp máy muốn hỏi nhưng cuối cùng lại kìm lại.
Hàn Yên Yên ở trong xe vẫy vẫy tay với cậu bé, chiếc xe lao đi vẽ ra một làn khói trắng.
Về đến nhà, Đường Khác tới cùng cũng không nhịn nổi nữa hỏi: “Mẹ, mẹ có sao không?”
Hân Nhã nói: “Không có việc gì, mẹ không sao cả.”
Bà ngồi xổm xuống, nhìn đứa con trưởng thành sớm của mình, lòng chua xót khó nhịn, gượng cười nói: “Là do mẹ sai, nhưng giờ mẹ đã thông suốt rồi, dù không đi Đông Thần, thì con cũng vẫn sẽ trở thành cơ giáp sĩ ưu tú, đúng không?”
Đường Khác dùng sức gật đầu, khẳng định nói: “Con nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!”
Hân Nhã sờ đầu con trai: “Cũng đừng lo lắng về học phí, học phí của Áo Lâm không quá đắt đỏ, mẹ sẽ chăm chỉ làm việc, nỗ lực kiếm tiền.”
Hân Nhã nhấp môi, còn nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, nuốt vào trong bụng.
“Chuyện này không cần phải nói cho Tiểu Khác biết.” Hàn Yên Yên dặn bà như vậy.
Trên đường đi, vị đại tiểu thư mới 12 tuổi này đã chỉ điểm bà sử dụng trí não để xin tài trợ của quỹ từ thiện, sau đó đại tiểu thư dùng quyền hạn của mình phê duyệt ngay tại chỗ. Quỹ từ thiện này nghe nói là vào bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/2944360/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.