Ba bữa no, một ngày ngủ năm người.
Ở chỗ này, điều kiện như vậy chắc là hậu hĩnh lắm rồi? Có lẽ tương đương với hồi trước mạt thế, lương tháng hai ba vạn, ngoài năm cái bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở còn bao thêm một bảo hiểm y tế thương mại?
Hàn Yên Yên chẳng thấy ngoài ý muốn một chút nào. Trước khi cô gặp tai nạn giao thông một cách khó hiểu, trước khi bằng cách khó hiểu nào đó đi vào cái gọi là “Thế giới mau xuyên” cũng cực kỳ khó hiểu nốt, trong đầu cô vốn đang tạo dàn ý cho một câu chuyện thể loại mạt thế. Cái thế giới trước mắt này không khác so với thế giới cô tạo ra trong đầu cho lắm.
Nếu không nói là rất giống.
Nhưng Hàn Yên Yên không định sống bằng nghề ngủ với đàn ông. Nhân vật hiện tại của cô rất ít hạn chế, có thể thoải mái tự do phát huy, cô đã nghĩ kĩ thiết lập nhân vật của mình, cũng đã hoạch định bước đi trong tương lai.
Đinh Nghiêu vừa nói xong, cô lập tức nắm dao lùi về sau, cảnh giác nhìn đám đàn ông trước mặt: “Tôi không muốn làm.”
Tên mặt tròn đứng sau Đinh Nghiêu cười nhạo: “Vậy cô muốn làm gì? Lấy gì mà kiếm ăn?”
Hàn Yên Yên cắn môi nói: “Tôi có thể đi nhặt mót, tham gia đội Tìm kiếm…”
Mặt tròn vẫn cười, lần này là phát ra từ khoang mũi, khinh bỉ rõ ràng: “Chỉ bằng cô á? Tay nhỏ chân nhỏ, chưa gặp được tang thi đã bị người sống “đè” chết rồi.”
Hàn Yên Yên cắn môi, quật cường ngẩng đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/278068/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.