Chương 21 Thế thân Bạch Nguyệt Quang(xong) ⛔⛔Cảnh báo chuẩn bị khăn giấy Editor:KL Mùi khét của da thịt cháy cùng mùi máu tanh từ vết thương đứt lìa hòa vào nhau trong chốc lát xông thẳng vào mũi Đường Ninh, ngoài tiếng la hét lúc đầu, có thể là do hắn đau đến không chịu nổi, rốt cuộc không phát ra được âm thanh nào, cả người không chịu nổi nữa ngã về phía Đường Ninh. Nhìn một màn trước mắt, còn có gương mặt Tề Liệt trong nháy mắt trắng bệch một mảnh, tại thời khắc này, Đường Ninh cảm thấy mình cả người giống như bị trực tiếp cắt đứt thành hai nửa, trong nội tâm sinh ra qua chút hơi dao động sau đó liền khôi phục nhanh chóng thành trạng thái bình tĩnh thậm chí tỉnh táo trên mặt ,nhưng nước mắt cô căn bản không thể khống chế lăn xuống,cô thậm chí cũng không dám đụng vào Tề Liệt trước mặt , cảm giác mình giống như dù đụng tới hắn nơi nào đều sẽ dẫn tới hắn đau đớn kịch liệt.
“ Tề Liệt...... Tề Liệt anh sao rồi? Đều là lỗi của em, là em sai rồi, em không nên...... Có ai không, có người hay không, người tới cứu mạng đi, mau cứu hắn......” Bởi vì căn bản chống đỡ không nổi thể trọng cả người Tề Liệt, Đường Ninh cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, tùy ý để đối phương ghé vào trên vai của cô. Bên kia, cô gái đeo khẩu trang cầm bình axit nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trước mặt, lại phát hiện mình đổ nhầm người, cảm giác nhiệt huyết đi qua, cuối cùng sợ hãi, rồi đột nhiên ném cái bình trong tay cô sang một bên,mà bắt đầu hướng về một bên cầu thang bỏ chạy, vừa chạy vừa hô, “Tôi không phải là cố ý, không phải cố ý, không phải tôi, không phải tôi......” Không bao lâu đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Bên này Đường Ninh đặt Tề Liệt ở trên người nhìn đối phương bị hắn dọa đến sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, vừa khóc,tay run rẩy gọi 120, cô rõ ràng có vài vết bắn vào cánh tay của chính mình, nhưng dường như cô không cảm thấy đau, chỉ không ngừng vì hắn khóc, thấy thế, Tề Liệt tay run run, chậm rãi hướng về trên mặt của cô với tới, dường như giúp cho cô lau đi nước mắt trên mặt. “Không muốn...... Khóc......” Hắn chỉ giẫy giụa nói ra ba chữ, dường như muốn cho Đường Ninh nụ cười an ủi, chỉ tiếc khóe miệng cũng không kịp vung lên, tay rủ xuống, người liền hôn mê đi. Trong mê man, hắn mơ mơ màng màng tựa như gặp lại thầy giáo dạy âm nhạc vỡ lòng cho hắn. “ Tề Liệt,em viết rất tuyệt, hầu như đã đạt đến trình độ đứng đầu, có thể em không thích hợp viết ca khúc liên quan tới tình yêu.”
“Vì cái gì?” Khi đó vừa tròn mười tám tuổi Tề Liệt gương mặt không phục, rõ ràng ca khúc của hắn nổi khắp cả đại giang nam bắc, làm sao lại không thích hợp viết ca khúc tình yêu ? Hắn cảm thấy hắn cái gì đều thích hợp. Nhưng đến hiện tại hắn đều còn nhớ rõ trước đây lão sư hắn trên mặt cái kia xóa ôn nhu bao dung cười tới. “Bởi vì em còn chưa có thích một người, có lẽ có thể đợi đến em thật sự thích một người ,sau đó,em lại quay đầu nhìn xem những lời em viết này, khi đó em liền sẽ hiểu thầy muốn là nói cái gì .” Ông nói. Thầy à,em giống như đã hiểu...... Ngay tại thời điểm hắn gặp phải nguy hiểm ,một chớp mắt kia, lựa chọn không chút do dự liền nhào về phía Đường Ninh , hắn triệt để đã hiểu. Hắn yêu cô. Độ hảo cảm Tề Liệt : 100. Hành lang bệnh viện , Đường Ninh không có tiêu cự mà nhìn ánh đèn sáng trên phòng phẫu thuật trước mắt, mặc trên người váy liền áo trắng bóng đã sớm trở thành nhăn nhúm, bên trên thậm chí còn lấm ta lấm tấm vết máu, cũng là máu Tề Liệt . “Đường Ninh.” Ngay lúc cô đang nhìn chằm chằm vào đèn đỏ không dám chớp mắt, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai. Cô chậm rãi quay đầu. Là Phó Dần Tắc. Có thể là bởi vì kịch Liệt chạy tới, lúc này Phó Dần Tắc, so sánh với hắn bình thường, thực sự chật vật quá nhiều, chỉ thấy áo khoác của âu phục trên tay hắn , cà vạt đã sớm bị buông ra, lỏng lỏng lẻo lẻo mà đeo trên cổ, thời điểm làm việc từ trước đến nay tóc luôn được chải chỉnh chỉnh tề tề, sớm đã có mấy sợi trên trên trán hắn, trán hiện đầy mồ hôi, tại nhìn thấy Đường Ninh an an ổn ổn ngồi ở trên ghế dài, trong một chớp mắt, nam nhân đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, kéo lấy áo khác âu phục liền đi tới trước mặt của cô. Cũng là lúc này,Đường Ninh mới rốt cục tỉnh hồn lại , đứng dậy, nước mắt tựa như chuỗi hạt châu, đổ rào rào rớt xuống, môi hơi há ra, vừa định mở miệng nói cái gì, một giây sau mấy tiếng bước chân vội vã từ phía sau hai người truyền tới. Chỉ vừa thấy mặt, Đường Ninh liền nhận ra người tới chính là cha mẹ của Tề Liệt , đằng sau đi theo có thể còn có những thân thích khác. Một đám người vọt tới trước mặt Đường Ninh , liền vội vàng hỏi thăm Đường Ninh về tình huống Tề Liệt, biết được tin tức một axit cơ hồ tất cả đều tạt vào hắn trên lưng, bây giờ người còn trong phòng giải phẫu làm giải phẫu, mẹ Tề Liệt liền không khống chế được che miệng khóc ồ lên. “Dì.....” Đường Ninh tiến lên tương ứng đưa tay an ủi bà một chút, chưa từng nghĩ một giây sau trực tiếp bị đối phương xô cái lảo đảo, nếu không phải Phó Dần Tắc kịp thờiđỡ phải , e rằng người liền đã té ngã trên đất. Lúc này tâm tình mẹ Tề Liệt đã bị bi thương vây hãm lại cũng không đoái hoài tới Đường Ninh , lý trí của bà đang nói cho bà biết đó là ngoài ý muốn, không thể đi trách tiểu cô nương người ta , lại như cũ không cách nào không dời đi tức giận, phía trước Tề Liệt đối với một cô gái đã có bạn trai sinh ra hảo cảm, còn ở trên mạng huyên náo phí phí dương dương(*sôi sùng sục; xôn xao), trong nội tâm bà liền đã cảm thấy không ổn, bây giờ càng vì cô, nằm ở trong phòng giải phẫu bất tỉnh nhân sự. Cha Tề Liệt thấy thế, trước tiên trấn an xong vợ,sau đó quay người thở dài, liền để Phó Dần Tắc mang theo Đường Ninh rời đi trước, về sau sự tình chờ Tề Liệt tỉnh lại lại nói. Tiếp đó, Đường Ninh liền thất thần tùy ý Phó Dần Tắc mang theo cô trước tiên xử lý tốt miệng vết thương trên cánh tay, mang cô trở về nhà. Chỉ là xe vừa mới dừng lại trước cửa biệt thự , Đường Ninh liền mở dây an toàn trên ghế phụ, cũng không quay đầu lại chạy hướng về trong biệt thự . Thấy thế, Phó Dần Tắc cũng vội vàng mở cửa xe đi theo, cuối cùng thấy cô trong phòng mình đưa lưng về phía hắn, Đường Ninh đang đem một thuốc nhét trong miệng của mình, tiếp đó uống nước, nuốt xuống . “Đường Ninh......” Phó Dần Tắc đi nhanh tiến lên, Đường Ninh vừa mới nuốt xong thuốc trong miệng nghe được âm thanh toàn thân run lên, liền vội vàng đem bình thuốc trong tay giấu phía sau, quay đầu liền cười với Phó Dần Tắc sau lưng cô . “ Sao rồi?” Thấy cô càng che càng lộ, Phó Dần Tắc nhìn chằm chằm mắt của nàng, nhìn hồi lâu, mới rốt cục chậm rãi mở miệng hỏi, “Vừa nãy đang uống cái gì?” Nghe vậy, mắt Đường Ninh hơi hơi lấp lóe, sau đó nụ cười càng rực rỡ, “Không có gì đâu,là vitamin thôi.Còn có thể có cái gì?” Phó Dần Tắc có phần hoài nghi,cô bình thuốc đang giấu phía sau đi ra, đưa tới trước mắt Phó Dần Tắc, lung lay. Chờ thấy rõ ràng phía trên có mấy chữ vitamin b, Phó Dần Tắc ra vẻ thoải mái mà cười cười, “Không có uống bậy cái gì thì tốt, buổi tối muốn ăn chút gì không? Anh để đầu bếp làm cho em...... Hay là em muốn đi ra ngoài ăn chút gì?” Nghe thấy câu hỏi của hắn, Đường Ninh thản nhiên ném lọ thuốc vitamin trong tay vào ngăn kéo đầu giường, tiến lên hai bước liền ôm lấy cánh tay Phó Dần Tắc , “Em nghe anh.” “Vậy thì trong nhà ăn đi, Vương sư phó tay nghề vẫn là rất tốt, buổi tối để hắn chuẩn bị hai món....” Trong khi nói chuyện với Đường Ninh , khóe mắt Phó Dần Tắc nhìn quét trên tủ đầu giường dừng lại một lát. Ban đêm, thư phòng. Hắn nhìn một vài viên thuốc với các kích cỡ hoàn toàn khác nhau trải trên bàn, được bảo mẫu của hắn bí mật lấy ra khi Đường Ninh đang dùng bữa. Nhìn hồi lâu, hắn mới chậm rãi bấm điện thoại. “Tần Chu,ừ, là tôi. Giúp tôi một việc, giúp tôi xét nghiệm thành phần mấy viên thuốc ,đồng thời nói cho tôi biết là trị liệu cái gì.Tốt, cảm ơn.” Cúp điện thoại, Phó Dần Tắc lấy ra túi nhựa trong suốt liền đem tất cả viên thuốc đặt vào. Cùng lúc đó, trong phòng bệnh bệnh viện tư nhân cao cấp . Diệp Hi đang lướt Weibo, xem xét xong hot search, liền lập tức đem điện thoại di động vứt xuống một bên. “Axit vậy mà đều bị Tề Liệt ngăn cản...... May cho cô ta!" Bất quá lúc này mới bao lâu, Tề Liệt liền có thể vì cô ta làm thành dạng này, Diệp Hi chỉ cảm thấy mấy ngày trước bắt đầu có chút thoải mái,nhưng giờ tâm lại bắt đầu hơi buồn phiền,luống cuống. Tiểu tiện nhân kia đến cùng có nơi nào tốt? Lại có nơi nào có thể so sánh được với cô? Một người là dạng này, hai người, 3 người cũng là dạng này! Diệp Hi dùng sức siết chặt chăn mền. Bất quá coi như các người bảo vệ bảo bối sủng ái thì thế nào? Còn không phải bị cô một thiên thϊếp mời nho nhỏ, một lần làm bộ tự tử biến thành bây giờ toàn bộ đen, thậm chí còn có người tư sinh ác ý trả thù, lần này axit rửa mặt để cho cô ta chạy trốn đi qua, vậy liền để cô nhìn xem cô ta đến cùng có thể trốn bao lâu. Diệp Hi cười khẽ ,lại tự đắc. Lúc cơm tối, Phó Dần Tắc chú ý tới Đường Ninh căn bản là không có ăn được hai món, cũng là lúc này hắn lúc này mới dần dần nhớ lại, khẩu vị đối phương giống như vẫn luôn không phải rất tốt. Phó Dần Tắc đã có một chút đoán nhìn xem Đường Ninh cơm nước xong xuôi phải trở về gian phòng của mình, đi theo phía sau của cô, ngay tại cô cùng hắn nói xong ngủ ngon, sắp đóng cửa phòng , tay của nam nhân trực tiếp đè ở trên cửa phòng. “Đêm nay anh có thể cũng ngủ ở trong phòng này không?” Vừa nghe đến Phó Dần Tắc nói,Đường Ninh bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin hướng Phó Dần Tắc nhìn lại. Cuối cùng, nói không nên lời cự tuyệt gì,Đường Ninh sau khi tắm xong vẫn là cùng Phó Dần Tắc nằm trên giường. Phó Dần Tắc buồn cười nhìn xem cô nhắm chặt hai mắt, toàn thân cứng ngắc tựa như một miếng gỗ, một tay nâng sau gáy cô, liền tại trán Đường Ninh nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn, lại cười nói, “Không cần khẩn trương như vậy,anh đã nói qua sẽ chờ một ngày em cam tâm tình nguyện,thì nhất định sẽ chờ.” Vừa nói,hắn vừa nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng mảnh mai của Đường Ninh, cằm đặt trên tóc cô kỳ kèo , “Ngủ đi,anh ở bên cạnh em, không suy nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật ngon, biết không?” Cảm nhận được nhiệt độ trên thân nam nhân truyền tới cơ thể, bị hắn ôm ở trong ngực Đường Ninh đầu tiên là sững sờ, sau đó cả người chậm rãi, chậm rãi mềm nhũn ra. Phó Dần Tắc căn bản vốn không biết mình đợi bao lâu, mới rốt cục đợi đến cô gái trong ngực hô hấp dần dần vững vàng. Còn không ngủ bao lâu,cô vậy mà trực tiếp trong mộng khóc ồ lên, là đặc biệt chọc người đau lòng nức nở, liền âm thanh cũng không có, chỉ có thân thể có chút run rẩy, ngẫu nhiên còn kèm theo một kinh hãi, giống như động vật ăn cỏ bị hoảng sợ , khiến cho Phó Dần Tắc chỉ có thể không ngừng nắm chặt ngực của mình, một tay khác vỗ nhè nhẹ lưng cô, trong miệng thì bắt đầu nhẹ nhàng ngâm nga giai điệu bài hát tiếng Nga dân gian không biết tên, hắn không biết mình hát bao lâu, mới rốt cục cảm thấy Đường Ninh trong ngực ngừng khóc. Thấy thế, hắn thở phào một hơi, lần nữa trên trán Đường Ninh in lên một hôn. “Ngủ ngon.” Sau đó vài đêm đều là như thế. Tề Liệt trọng thương nhập viện, không chỉ không có làm fan của hắn nghĩ lại quở trách vô căn cứ của mình trước đó là sai, ngược lại bị người khác dắt mũi, kết hợp với Tề Liệt trước đó gặp sạt lở, trực tiếp liền đổ lên đầu Đường Ninh. Vốn chính là, rõ ràng Tề Liệt trước một mực xuôi gió xuôi nước hơn 20 năm, như thế nào vừa gặp phải nữ nhân họ Đường , liền nào là gặp sạt lở,nào là vì cứu cô bị người giội axit, đây không phải sao chổi còn có thể là cái gì! Axit, loại đồ vật này giội đến trên thân nên có bao nhiêu đau, nghe nói Tề Liệt bây giờ người còn không có tỉnh, tình huống cũng không được khá lắm,đau lòng, lo nghĩ, sợ...... Các loại tâm tình tiêu cực tất cả đều chuyển biến trở thành đối với Đường Ninh chửi ầm lên. Có thể bị chửi thì bị chửi,lúc trước ký phim《 thiên nga đen》của đạo diễn Văn An,Đường Ninh vẫn còn cần đi diễn, huống chi tối nay cũng là cảnh diễn cuối của cô , diễn xong cũng liền quay xong. Mà cảnh cuối phim đêm nay, tên là cái chết của thiên nga. Mắt thấy trên sân khấu sớm đã dựng tốt,Đường Ninh người mặc một thân màu đen múa ba-lê , cảnh phim nhảy múa sinh động, bởi vì cũng sớm đã uống vào thuốc độc, trong miệng trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, một cái xoay tròn đi qua, người ngã xuống chính giữa sân khấu...... Phó Dần Tắc từ trong màn ảnh nhìn thấy tình cảnh như vậy , trong lòng chợt cứng lại, cảm giác trái tim đều giống như bị một bàn tay vô hình dùng sức siết chặt, không thể hô hấp cũng không cách nào suy xét. Đơn giản là hắn vào buổi sáng hôm nay hắn gặp bạn học cũ Tần là bác sĩ xét nghiệm. -- Lão Phó, kết quả xét nghiệm đi ra, mấy loại này thuốc cơ bản đều là thuốc chống trầm cảm. -- Trầm......cảm? -- Đúng vậy, thuốc này là của bạn cậu uống sao? Là ai?Cô ấy uống thuốc số lượng nhiều bao nhiêu? -- Rất nhiều rất nhiều...... - Rất nhiều sao? Vậy cô ấy trầm cảm mức độ không nhẹ,thời gian trầm cảm có thể cũng không ngắn, nếu như có thể mà nói,cậu vẫn là tốt nhất mang người bạn đó gặp bác sĩ tâm lý người Anh là bạn của tôi, để bọn họ gặp mặt trò chuyện chút, mới có thể nhìn ra tình huống của cô ấy, bất quá chỉ thấy lượng thuốc mà cô ấy uống,tình trạng tâm lý của cô ấy e rằng có chút nguy hiểm...... Hồi tưởng kết thúc, nghe bên tai đạo diễn Văn An hô một tiếng cut, Đường Ninh cũng chậm rãi từ trên sân khấu đứng dậy, quay đầu cười híp mắt hướng hắn nhìn lại, Phó Dần Tắc mới rốt cục cảm thấy lúc trước hắn bởi vì Đường Ninh “chết đi”, loại kia giống như cảm giác hít thở không thông, chậm rãi tại tiêu tan, trên mặt điềm nhiên như không có việc gì hướng về Đường Ninh cười cười đi tới. Đường Ninh quay phim xong,vị đạo diễn tên Văn An có thể nghe đến một chút tin đồn , còn cố ý đem Đường Ninh gọi tới bên cạnh hắn khích lệ an ủi một phen, nói là từ giã phim ảnh nhiều năm như vậy,hắn thấy qua nhiều diễn viên trong đó cô là có thiên phú nhất, có chút hối hận không có cùng Đường Ninh sớm đi nhận biết, để cho cô nghiên cứu tốt kỹ thuật diễn, không nên bị ngôn luận ngoại giới ảnh hưởng, hy vọng về sau có thể nhìn đến càng nhiều tác phẩm của cô. Chính là một phen tán đồng này làm Đường Ninh trên đường đi về, khóe miệng cao hứng vẫn không có rớt xuống, trên đường trở về càng là ríu ra ríu rút cùng Phó Dần Tắc vừa nhắc tới chuyện lý thú đoàn làm phim liền như thế nào cũng dừng lại không được. Nhàn rỗi lái xe ,Phó Dần Tắc quay đầu,mắt nhìn trên mặt Đường Ninh tinh thần phấn chấn,vốn căn bản không biết lúc này ánh mắt chính mình ôn nhu đến tựa như có thể chảy ra nước. Hắn rất ưa thích tinh thần sáng láng, sinh cơ bừng bừng của cô. Dọc theo đường đi không khí đều rất tốt,không ngờ hai người vừa về tới dưới lầu nhà mình,từ phía tây lầu hai bỗng nhiên liền truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Ngay khi Đường Ninh nghe thấy, cô có thể nhận ra đó không phải là giọng của mẹ Lâm, người luôn quan tâm cô nhất trong biệt thự, còn có thể là ai! “Là mẹ Lâm!”
Cô thậm chí đều không để ý tới Phó Dần Tắc có hay không tại phía sau cô cùng lên đến, cho là mẹ Lâm xảy ra chuyện gì Đường Ninh thuận tay cầm lên một cái bình hoa trong phòng khách , một hơi liền vọt tới phía tây lầu hai,gian phòng piano lớn nhất,trước phòng, bỗng nhiên đẩy cửa phòng ra. Một giây sau, thấy rõ ràng bố trí bên trong Đường Ninh giật mình,sửng sốt tại chỗ. Những bông hồng trắng tinh khôi được cắm dày đặc trong toàn bộ phòng piano. Vừa mở cửa, hương hoa hồng nồng nàn đã nhào tới trước mặt, vị trí trung tâm thì bày ra khoảng trống hình trái tim,bên trên piano là bánh gato hồng nhung cao một thước,phía trên cùng không là gì khác chính là một búp bê múa ballet trên đầu mang vương miệng,nó có vài phần tương tự với cô,bên cạnh búp bê có một cái hộp bằng da hình thoi. Lúc này,Phó Dần Tắc cuối cùng cũng đến bên cạnh cô, cười với Đường Ninh, đem bình hoa trong tay đặt qua một bên, nắm lấy tay cô, giẫm lên đóa hoa hồng rồi đi thẳng đến chỗ khoảng trống hình trái tim,hắn đưa tay ra,lấy chiếc hộp hình thoi trên chiếc bánh. Quay đầu nhìn về phía trước mặt, biểu lộ Đường Ninh vẫn có chút mờ mịt,nụ cười trên mặt Phó Dần Tắc thì càng rõ ràng, “Anh biết hôm nay em kết thúc quay phim, cho nên cố ý bố trí một chỗ như vậy,để mẹ Lâm hấp dẫn em qua đây, giúp em chúc mừng phim mới , tiếp đó......” Hắn nhẹ nhàng mở chiếc hộp trong tay ra, liếc nhìn Đường Ninh, hướng chiếc hộp về phía Đường Ninh rồi quỳ xuống nửa người, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sững sờ của Đường Ninh, cuối cùng hắn cũng phải mất mười giây đồng hồ,lộ ra một nụ cười êm ái. “Kỳ thực, hôn nhân đối với anh mà nói, không phải mẹ hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt, chính là chị dâu anh cuồng loạn, quyền đấm cước đá, về sau hai người, một người chết trong ngày sinh nhật 6 tuổi của anh, một người điên điên khùng khùng mà tiến vào bệnh viện tâm thần,sau đó, cũng đã chết.Nam nhân Phó gia đều là người cặn bã,anh thật sự quá rõ ràng.” “Cho nên,anh cho tới bây giờ không có hướng tới hôn nhân cùng gia đình, cũng chưa từng có dự định đem một nữ nhân khác liên luỵ cùng anh rồi dần dần nhân sinh thối rữa, bởi vì anh không đủ sức.” “Thế nhưng là anh gặp em, Đường Ninh,em để cho anh lần thứ đầu đã biết cái gì gọi là nóng ruột nóng gan, trằn trọc.Anh sẽ bởi vì em cười mà cười, bởi vì em khó chịu mà không khoái hoạt, lúc nào cũng đều ở đây lo lắng cho em mọi mặt, sợ em chịu đến bất kỳ một chút thương tổn, thậm chí ở trong lòng suy tưởng qua nếu có thể đưa em mỗi ngày cột vào trên người của anh, để cho anh mỗi ngày vừa mở ra mắt có thể nhìn đến em liền tốt. Là em để cho anh có dũng khí đối mặt hôn nhân, gánh vác gia đình .” “Anh nhận thua, Ninh Ninh.Anh biết chúng ta bắt đầu cũng không có biết bao tốt đẹp, cũng biết con người của anh trước đó quá tự do tản mạn, dẫn đến lịch sử đen quá nhiều, nếu như em không ngại không chê, hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, chiếu cố em nửa đời sau, gả cho anh.” Nghe xong Phó Dần Tắc nói, Đường Ninh nước mắt đã sớm rớt xuống. “Thế nhưng là em bây giờ...... Người bên ngoài......” “Trên internet là ai đang làm trò quỷ, ba ngày này anh đã điều tra nhất thanh nhị sở, chỉ còn thiếu chút thông tin cuối cùng, ngày mai tới,anh liền có thể công bố tất cả ra ngoài trả lại trong sạch cho em, đến lúc đó em cũng không cần khổ sở những lời đồn chuyện nhảm trên internet kia.” “Vì cái gì......” Đường Ninh mắt đục đỏ ngầu. Phó Dần Tắc nhìn mắt Đường Ninh, “Bởi vì, anh yêu em.” Mặc kệ em trầm cảm về sau có thể chữa khỏi hay không, mặc kệ em bây giờ là không phải yêu anh, trong lòng có hay không những người khác đều tốt. Anh yêu em, muốn cưới em, muốn cùng em một mực một mực ở chung một chỗ. Độ hảo cảm Phó Dần Tắc: 99. Hai mắt đối diện nhau, mùi thơm của hoa hồng tỏa ra xung quanh, nhưng ngoài nhà trời đã đổ mưa, đây là thời tiết bình thường ở kinh đô suốt một tháng rưỡi qua, có thể là mùa mưa. Năm nay mưa nhiều đến lạ thường,thỉnh thoảng sẽ tới một trận mưa. Bên này Phó Dần Tắc thấy Đường Ninh không nói lời nào, khẽ rũ mắt xuống, liền cười nói, “Bây giờ cho em một cơ hội đổi ý, nếu như không nói lời nào anh coi như em đáp ứng, 3, 2......” 1 Chữ căn bản không đếm, Phó Dần Tắc lấy ra nhẫn kim cương trong hộp, một tay kéo tay phải Đường Ninh liền muốn hướng về ngón tay áp út của cô. Hắn cả đời này đều không khẩn trương như vậy,tay cầm chiếc nhẫn,ngón tay không tự giác dùng sức, hơi có chút phát run, tâm cũng thật cao mà cầm lên, đợi đến hắn đem nhẫn tiến vào ngón tay Đường Ninh , hắn mới bỗng nhiên phản ứng lại, toàn bộ quá trình Đường Ninh cũng không có đưa tay rụt về lại. Ngẩng đầu, nam nhân đầu tiên là không thể tin nhìn Đường Ninh, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, một chút liền đem cô ôm vào trong ngực, như hài tử cười nói, “Em đáp ứng có phải hay không? Em đáp ứng anh đúng không? Ninh Ninh...... Ninh Ninh...... Ninh Ninh......” Vòng tay ôm Đường Ninh ngày càng chặt hơn,Phó Dần Tắc vui mừng đến mức không biết phải làm sao. Đường Ninh cũng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy đối phương. Đúng lúc này Phó Dần Tắc lại mở miệng, “Ngày mai, ngày mai có tốt hay không? Buổi sáng ngày mai chúng ta liền đi xếp hàng đăng ký......” Nghe vậy, Đường Ninh hơi lóe lên, “Thế nhưng là ngày mai tựa như là trời mưa như thác đổ......” “Không có việc gì, chúng ta lái xe đi, có thể chứ?” “Dạ!” Đường Ninh dùng sức gật đầu một cái. Thấy Đường Ninh thật sự mở miệng đáp ứng, Phó Dần Tắc lần nữa nói dông dài, “Sau đó chúng ta tuần trăng mật có thể đi nước Anh, còn có rất nhiều những địa phương khác. Về sau em nếu là muốn diễn liền diễn, không muốn đóng phim chúng ta liền đi khắp nơi trên thế giới được không? Hài tử...... Hài tử cũng không muốn rồi,em không ưa thích tiểu hài, về sau, chỉ chúng ta hai người, hảo hảo mà qua, em không thích thứ gì anh tất cả đều sẽ từ bỏ,anh sẽ ăn cơm thật ngon, đem dạ dày, đem thân thể nuôi đến tốt nhất, một mực cùng em đến già, chúng ta có thể......” Mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau này, Phó Dần Tắc nào còn có một điểm hai người bọn họ mới gặp cao thâm mạt trắc, phía trước Đường Ninh còn nói Tề Liệt là lăng đầu thanh(người mù quáng,ngốc nghếch),cô bỗng nhiên phát giác Phó Dần Tắc triệt để động tâm cũng là không thua bao nhiêu nha. (*cao thâm mạt trắc(高深莫测Nghĩa ban đầu của "không dò được" là núi sông cao sâu không thể đo lường được, về sau được mở rộng ra chỉ người hoặc vật không thể dò được, khiến người ta khó hiểu) Sáng sớm ngày thứ hai, Phó Dần Tắc sớm tỉnh lại liền lái xe dẫn Đường Ninh hướng về chỗ đăng ký kết hôn chạy tới, hắn đời này giống như cho tới bây giờ cũng không có vui nừng chờ mong hưng phấn như vậy. Trong xe có tiếng nhạc phát ra, tay của Phó Dần Tắc nắm chặt lấy bàn tay đang đeo nhẫn của Đường Ninh, thỉnh thoảng gặp đèn đỏ, anh ta sẽ dừng lại, giơ tay lên hôn lên mu bàn tay của cô.Thấy thế cô chỉ cười cười như thể đang cười trước sự phấn khích và mong đợi của hắn Nhưng không nghĩ tới, hai người vừa mới lái rời khu biệt thự, Đường Ninh liền thất kinh mà lập tức vỗ xuống cánh tay Phó Dần Tắc , “Không tốt, Dần Tắc,anh mau nhìn bên kia, nơi đó, có phải hay không có mấy cái tiểu hài tử té xuống......” Hướng Đường Ninh chỉ là bờ của một con sông tên là Hà Giang chảy qua kinh đô. Theo phương hướng của cô nhìn Phó Dần Tắc quả nhiên thấy được một nhóm tiểu hài tử đang đi dọc con đập với những chiếc ô bên ngoài trong thời tiết này,một hồi cuồng phong thổi qua, trong bọn họ đầu mấy đứa bắt không được dù đen lớn trong tay, lại trực tiếp bị ngã đến trong nước. Thấy thế, Phó Dần Tắc vội vàng dừng xe, Đường Ninh cũng mở lên dù đi theo hắn cùng một chỗ hướng về bên kia chạy tới. “Cứu mạng! Dì chú, Tử Hiên...... Ô ô ô...... Tử Hiên mấy người bọn hắn té xuống!” “Oa oa!” Vừa nhìn thấy hai người bọn họ tới, mấy đứa bé còn đứng bên bờ liền lập tức giống như là thấy được cây cỏ cứu mạng, không ngừng hướng bọn hắn kêu khóc. Thấy thế,Phó Dần Tắc ở đây đã bố trí Đường Ninh không xuống khỏi bờ, liền lập tức vừa gọi điện thoại báo cảnh sát,bên cạnh cẩn thận từng li từng tí dọc theo đê,đạp lên dải cây xanh đi xuống. Chờ hắn thật vất vả mới đưa tiểu hài tử cầm chặt lấy bên bờ cỏ dại không buông kéo lên, bên kia liền nghe được bốn chữ "Dì ơi cẩn thận". Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, liền thấy Đường Ninh vốn đã an vị trên bờ không biết từ lúc nào, liền vươn tay muốn kéo hai đứa nhỏ kia. Bên kia hài tử tuổi thật sự là quá nhỏ, không đợi tay Đường Ninh đưa tới, trên tay liền đã không có tí sức lực nào , vừa mới buông tay, hai người liền suýt chút nữa cùng một chỗ bị lao nhanh nước sông cuốn đi. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đường Ninh không chút do dự nhảy vào trong nước, một tay ngăn cản hai người bọn họ, một cái tay khác thì gắt gao kéo lấy bên bờ cỏ dại. “Đường Ninh!” Phó Dần Tắc muốn rách cả mí mắt, buông xuống hài tử trong tay, liền lập tức liền lăn một vòng vọt tới bên kia,tay nắm chặt tay Đường Ninh . “Em ở đây làm cái gì!” “Hai người bọn họ muốn...... Muốn té xuống......” Đường Ninh thở phì phò mà nói như vậy. “Em lên mau!” “Em không cấp bách,anh trước cứu bọn họ đi!” Rốt cuộc bốn đứa trẻ ở đây nguyên bản đều đã chết, người trục vớt về sau cũng không tìm được thi thể, hôm nay là ngày 8 tháng 8, cũng là ngày nguyên chủ chết. Dù sao thì tất cả đều phải đi, hãy cứ để dành những bông hoa này của tổ quốc. Huống chi,cô phía trước cũng đã nói,cô nha, thế nhưng là thù rất dai ! Đám dân mạng ngu ngốc đầu óc cuốn theo chiều gió mắng cô, cô chính là muốn rời đi,đem khuôn mặt bọn họ tất cả đều vả nát mới tốt! Huống chi,Phó Dần Tắc đã sớm biết cô trầm cảm rất nghiêm trọng ,cô cũng không cho rằng hắn sẽ dễ dàng buông tha những người kia..... Đường Ninh cố chấp từ trong xương cùng điên cuồng tại thời khắc này triển hiện phát huy vô cùng tinh tế. Nghe xong Đường Ninh nói, rơi vào đường cùng, Phó Dần Tắc không thể làm gì khác hơn là trước đem hai tiểu hài tử trước tiên kéo lên, thời điểm lại đi kéo Đường Ninh , dùng sức phát hiện căn bản là không có kéo động, sắc mặt soạt tái nhợt. “Đường Ninh, anh đếm một hai ba, em theo anh cùng một chỗ dùng sức, anh kéo em đi lên!” Nói xong, hắn liền phát hiện Đường Ninh hốc mắt cũng sớm đã đỏ lên. “Anh nói anh đếm một hai ba,em theo anh cùng một chỗ dùng sức, anh kéo em đi lên,em có nghe hay không!” “Một, hai, ba!” “Một, hai, ba!” ...... “Em đến cùng có dùng lực hay không? Anh để cho em dùng sức em không nghe thấy sao?” Phó Dần Tắc lớn như vậy gào thét, hốc mắt cũng đi theo đỏ lên, sau đó hai cánh tay cùng một chỗ cầm thật chặt cánh tay Đường Ninh . “Trong nước có thể có lưới đánh cá,hai cái chân em đều bị quấn......” Đường Ninh muốn giải thích. “Ngậm miệng!” Phó Dần Tắc liền đã trước tiên một bước cắt đứt cô, không ngừng đưa tay hướng phía trước với tới, dường như muốn kéo cô càng nhiều địa phương hơn, "Em trước không cần nói, anh đã vừa mới gọi điện thoại, cảnh sát một hồi liền tới,em trước theo anh cùng một chỗ dùng sức, cố gắng đem chân tránh ra, nhanh, một hai, ba......” Đường Ninh cố gắng giật giật hai chân bị cuốn lấy của mình. Lại tại lúc này, bầy con nít tiếng thét chói tai liền bỗng nhiên tại bên tai hai người vang lên , “Cây! Đại thụ! Dì chú, có cây!” Nghe vậy,Phó Dần Tắc ngoảnh đầu lại nhìn, liền thấy mấy nhánh cây hòe già đột nhiên lao thẳng xuống theo hướng thượng nguồn, thân cây xù xì thô ráp, cành cây bén nhọn như dao sắc bén đâm thẳng vào tim hắn,chưa có đâm tới đã máu me đầm đìa. “Buông tay!” Thấy thế, Đường Ninh lúc này liền muốn tránh ra tay Phó Dần Tắc . Có thể Phó Dần Tắc không nói một lời chỉ là lôi kéo hai tay Đường Ninh , dùng sức đến cả người đều ở đây không ngừng phát run. “Mau buông tay ra! Phó Dần Tắc!” “Không muốn,anh không muốn......” “Em để cho anh buông tay!” “Anh không có thể!Anh làm không được! Ninh Ninh, Ninh Ninh,em ở đây dùng chút khí lực,anh van cầu em,anh van cầu em, em lại dùng chút khí lực,em dùng một điểm khí lực......” Phó Dần Tắc nước mắt lập tức rơi xuống. “Phó Dần Tắc!Anh nghe em nói......” “Anh cái gì cũng không cần nghe,anh chỉ nghĩ em đi lên!” “Phó Dần Tắc......” Đường Ninh nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, dường như muốn đem hắn vững vàng nhớ kỹ, mới dùng liếc mắt nhìn thượng nguồn, vội vàng mở miệng nói, “...... Anh dạ dày không tốt, lấy nhất định phải nhớ đến ăn cơm, em căn bản vốn không thích anh,đừng nhớ kỹ em, chính mình hảo hảo mà sinh hoạt, về sau gặp cô gái mình yêu thích, cũng muốn cùng với cô ấy thật tốt thổ lộ, biết không......” “Không muốn, đừng nói nữa, không nên nói nữa......” “Em mệt mỏi quá, kỳ thực em đã mệt mỏi quá , Phó Dần Tắc......” Mắt thấy đại thụ sắp theo nước sông hướng bọn họ hai người đánh tới, Đường Ninh bỗng nhiên rút về tay của mình. Dùng sức quá lớn Phó Dần Tắc bỗng nhiên ngửa về sau, nước sông mãnh liệt hướng phía trước gào thét mà đi, trong tay của hắn liền chỉ còn lại nhẫn kim cương kia hắn hôm qua mới đeo lên cho Đường Ninh . “Độ hảo cảm Phó Dần Tắc: 100.Ba vị đối tượng công lược của vị diện đã toàn bộ công lược hoàn thành, xin hỏi túc chủ phải chăng lựa chọn thoát ly?” “Thoát.” Trong hư không giọng nữ bình tĩnh hồi đáp. 21h32-1h25 12/8/2022 Gần 6100 chữ Khóc ẻ ,tự edit tự khóc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]