Cười cười,ánh mắt Đường Ninh bỗng nhiên rơi ở trên tóc của Hạ Lan Nhược, lập tức có chút buồn cười hướng đối phương vươn tay ra.
Hạ Lan Nhược không rõ ràng cho lắm mà nhìn thấy tay Đường Ninh cách hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, một cỗ mùi hương ấm áp từ ống tay áo của nàng hướng trước mũi của hắn.
Không hiểu sao, nam nhân bạch y cảm thấy trong cổ của mình hơi có chút ngứa, cổ họng muốn ho nhẹ một chút nhưng lại căn bản không dám ho ra, hắn sợ mình sau khi ho xong sẽ lập tức dọa đến Đường Ninh đem tay rụt về lại.
Thế là Hạ Lan Nhược cũng chỉ có thể như vậy một bên chịu đựng cảm giác muốn ho khan trong cổ, một bên mắt hơi hơi trợn to mà nhìn tay Đường Ninh rơi ở trong tóc hắn, vuốt nhẹ, hắn liền nhìn thấy Đường Ninh trên mặt vui vẻ đưa bàn tay bày trước mặt hắn, "Sao không cẩn thận như vậy chứ? Trên đầu có dính mấy phiến lá cây..."
Thấy được hai chiếc lá ngả vàng nằm trong lòng bàn tay Đường Ninh,sau khi kinh ngạc, Hạ Lan Nhược cũng có chút bật cười.
"Vừa nãy trốn quá gấp, nhất thời không chú ý hẳn là không cẩn thận dính vào, đa tạ."
"Không cần khách... Ắt xì!"
Đường Ninh còn chưa nói xong, mũi ngứa,nhịn không được liền hắt xì nho nhỏ.
Trước đó còn cười, Hạ Lan Nhược thấy nàng hắt xì, nơi nào còn dám để cho nàng đứng ở đầu gió, lúc này liền muốn cáo từ cùng với nàng, chuẩn bị đường cũ trở về, dù sao đều đã hỏi rõ ràng, Đường Ninh cũng không có ý tứ muốn hủy hôn, hết thảy đều là nương hắn thêu dệt vô cớ.
Thật là...
Có trời mới biết nương hắn là người đã hơn ba mươi tuổi sao suốt ngày chơi tâm như thế, nghe nói lúc trước vừa gả vào phủ quốc công cũng không phải là thế này, tựa như còn ôn nhu ổn trọng, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Dù sao sau khi hậu cung của Tiên Hoàng do một tay vị quý phi kia nắm giữ, trừ nhi tử của bà ta, nhi nữ của phi tần khác trên cơ bản không mấy người trôi qua cuộc sống tốt, nương hắn tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Ai có thể ngờ tới, khi bà gả vào quốc công phủ, gả cho phụ thân của hắn, có thể là phụ thân quá sủng bà, tính tình của bà cũng càng như trẻ con, ở trước mặt người ngoài còn có thể giả bộ, vừa đến trước mặt hắn và phụ thân, thực sự là...
Nghĩ tới đây, Hạ Lan Nhược ở trong lòng cười khẽ, liền chủ động mở miệng cùng Đường Ninh cáo từ, đồng thời bảo nàng sớm đi nghỉ ngơi, chiếu cố chính mình thật tốt, đừng lại sinh bệnh, người sẽ khó chịu.
Vừa nói xong như vậy, Hạ Lan Nhược thậm chí còn chư kịp quay người, liền giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, trực tiếp nhìn Đường Ninh.
"Đúng rồi..."
"Hửm? Còn có chuyện gì sao?"
Đường Ninh lôi kéo áo choàng lông thỏ trên người.
"Không có gì, chỉ là lúc trước ở tiệc thưởng cúc, sự tình ngươi rơi xuống nước, còn có sự tình của Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh, ta tốn mấy ngày hầu như đều đã điều tra rõ ràng..."
Nói đến đây, thanh âm Hạ Lan Nhược hơi dừng một chút.
Nghe hắn nói như vậy, ngón tay Đường Ninh lôi kéo áo choàng vô thức nới lỏng.
"Ngươi muốn biết không?"
Thấy ánh mắt nàng hơi hơi run sợ, Hạ Lan Nhược do dự hỏi.
Nghe hắn nói, Đường Ninh ngẩng đầu nhìn một chút thấy nam nhân cau mày đáy mắt đựng đầy lo lắng, nhấp nhẹ mím môi, "Ừm."
Một tiếng ừm trầm thấp được phát ra từ giọng mũi của nàng.
"Như vậy..."
Nếu Đường Ninh lựa chọn muốn biết, Hạ Lan Nhược cũng không có ý tứ muốn giấu diếm, trực tiếp đem chuyện mình điều tra được cơ bản đều nói ra.
Phía sau chuyện nàng rơi xuống nước là ai động tay chân, Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh bị bắt gian tại giường hẳn là người bên ngoài tính toán, người kia ban đầu có thể là hướng về phía hắn, ai ngờ lại ngoài ý muốn thúc đẩy Tần Thiên Thiên cùng Vệ Cảnh, vân vân.
"Chuyện ngươi rơi xuống nước, căn cứ khẩu cung, ta chỉ đại khái suy đoán là Tần Thiên Thiên gọi nha hoàn Lục Ý liên hệ đến nha hoàn trong phủ công chúa, bao gồm tú tài nghèo kiết hủ lậu kia cũng là Lục Ý liên hệ. Chỉ tiếc ngươi vừa rơi xuống nước,Thu Lăng kia lập tức rời phủ, đến bây giờ người của ta cũng không tìm được nàng ta. Cho nên tạm thời còn không rõ ràng lắm Thu Lăng này đến cùng là ai."
Nói đến đây, Hạ Lan Nhược do dự một chút, lại vẫn là đem phỏng đoán của mình nói ra, "Tần Thiên Thiên bất quá chỉ là một nữ tử khuê các, nàng ta hẳn là không có năng lực lớn như đưa tay vào phủ trưởng công chúa, lại thêm ngày ấy chúng ta sau hòn non bộ sau nghe được Tần Thiên Thiên nói, cho nên ta càng có khuynh hướng người này có thể là..."
"Người của Vệ Cản đúng không?"
Sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, Đường Ninh tự động giúp Hạ Lan Nhược bổ sung xong lời kế tiếp.
"Đường Ninh..."
Hạ Lan Nhược nhíu mày lại rõ ràng hơn.
Hắn cũng không phải muốn trước mặt Đường Ninh nói xấu sau lưng Vệ Cảnh, bất quá nếu Vệ Cảnh người này thật lúc trước mới từ quân doanh hồi kinh, bởi vì vị hôn thê thay người cùng bất mãn với Đường Ninh, nhất thời không cam lòng, trong lòng lại biết nương hắn(HLN) hàng năm cố định tổ chức tiệc rượu thưởng cúc, sớm mua được Thu Lăng vì để sau đó hãm hại Đường Ninh, chuyện này Vệ Cảnh quả thực không thể làm.
Cùng với việc cứ để Đường Ninh tiếp tục ở trong lòng nghĩ nhớ tới hắn, còn không bằng sớm giúp nàng khoét đi khối thịt thối này.
Chẳng phải có câu đau dài không bằng đau ngắn sao?
Huống chi, hắn điều tra ra được cùng lời Tần Thiên Thiên nói ngày ấy cũng ăn khớp nhau, vừa hồi kinh Vệ Cảnh bởi vì hôn sự thay người, trước mặt Tần Thiên Thiên không lựa lời, thậm chí còn nói với nàng ta hắn đã sớm mua được người.
Nhưng không ngờ, cuối cùng hắn có thể bởi vì động tâm với Đường Ninh mà không có động thủ, lại bị Tần Thiên Thiên lợi dụng.
Căn cứ thứ tra được, hắn chỉ có thể phỏng đoán như thế.
Hắn thật không có hoài nghi nha hoàn Thu Lăng là cái đinh của ai, dù sao hắn điều tra ra nàng ta rất sớm trước kia liền đã xuất hiện trong phủ trưởng công chúa làm nô làm tỳ, nghe nói khi đó nàng ta mới chín tuổi, cũng không thể lúc đó nàng ta cũng đã là cái đinh của người khác?
Nghĩ tới đây,đôi mắt Hạ Lan Nhược sâu thêm.
Nếu khi đó Thu Lăng cũng đã là người của người khác, hắn cũng chỉ có thể nói... Phía sau người này toan tính quá lớn.
Ngay thời điểm Hạ Lan Nhược càng nghĩ càng sâu, Đường Ninh lúc này mới chậm rãi ngẩng lên khuôn mặt nhỏ vẫn có hơi trắng bệch, "Ừ, ta đã biết, cảm ta ngươi nói cho ta những chuyện này."
Nhìn thấy sắc mặt Đường Ninh như vậy, Hạ Lan Nhược cố gắng bỏ qua đau đớn dâng lên trong lòng, liền đối với nàng lộ ra nụ cười trấn an, " Chuyện này chắc là như vậy.Còn có, ngươi đã muốn gả cho ta, ta cũng nên nói với ngươi một ít tình huống phủ quốc công của ta, giống như ngươi vừa nãy nghe được, trong tiệc thưởng cúc của nương ta mà nhị thúc tốt kia của ta cũng dám xuống tay với ta, chắc hẳn về sau vẫn sẽ có không ít chuyện, đến lúc đó ngươi không cần để ý tới bọn họ là được, những người kia cũng chỉ ỷ vào lão thái thái mà vẫn còn làm ra thủ đoạn hạ lưu."
"Về sau ngươi tiến vào phủ quốc, có thể hoàn toàn không cần tiếp xúc cùng những người kia, nếu ở không vui, ta sẽ dẫn ngươi tới phủ công chúa,còn nếu thực sự không được thì ta cũng có thể cùng ngươi trở về phủ tướng quân ở, có được hay không?"
Nghe được lời Hạ Lan Nhược mang theo chiều chuộng, Đường Ninh nhất thời kinh ngạc nhìn hắn, sau đó chậm rãi, chậm rãi liền lộ ra nụ cười ôn hòa, nhẹ gật đầu.
"Được."
Cười thì tốt rồi.
Hạ Lan Nhược ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nghĩ tới gì đó, đôi mắt chớp lên, hướng về phía Đường Ninh mở miệng lần nữa nói, "Đúng rồi, lúc trước ta lệnh người đi điều tra những chuyện ngày đó, thủ hạ còn phát hiện đến người khác cũng đang điều tra những chuyện này, là người của Vệ Cảnh."
Nghe được lời nói của hắn, Đường Ninh còn chưa kịp nói cái gì, liền nhìn thấy Hạ Lan Nhược hơi có chút khó xử nhíu nhíu mày, "Chỉ là bọn hắn điều tra phương hướng giống như là... Giống như là hướng về phía ta, mặc dù ta cũng không rõ ta cho Vệ Cảnh dạng ảo giác gì mà làm hắn cảm thấy chuyện ngươi rơi xuống nước và chuyện hắn cùng Tần Thiên Thiên đều là ta ở sau lưng ra tay, khả năng... Có thể là ta hiểu lầm."
"Ta bây giờ tại nơi này nói với ngươi như vậy cũng không ý gì khác, hoàn toàn là lo lắng nếu Vệ Cảnh thật lấy ra thứ gì là chứng cứ để chứng minh những chuyện kia là ta làm, khiến ngươi sẽ hiểu lầm, đến lúc đó sẽ không tốt."
Hạ Lan · trà xanh · Nhược nói như vậy.
Thực sự là, hiếm lạ nha!
Từ trước đến nay đều chỉ có chính mình nói với người khác như vậy, Đường Ninh còn là lần đầu tiên nghe nam nhân thi triển chiêu này với nàng.
Nàng không thể không thừa nhận, chuyện này thực là thể nghiệm mới lạ.
Còn không có ý gì khác, ngươi chính là có ý khác.
Có ý muốn bôi đen mặt Vệ Cảnh.
Loại thủ đoạn này, sắt thép thẳng nam như Vệ Cảnh so ra yếu hơn bao giờ hết, không phải sao?
Lại nói Hạ Lan Nhược có bản lĩnh như vậy sao lại không giải quyết được Kỷ Mộ Thanh chứ?
À, quên, đối thủ của hắn là người có đầu óc không bình thường.
Bởi vì một người là lão sư phó loạn quyền đả chết, người ta lại là vua một nước, hắn dù là có thủ đoạn lớn hơn nữa cũng khó có thể thi triển ra nha.
Chậc.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Đường Ninh lại lập tức khẽ nhắm mắt, lần nữa mở ra, khóe miệng của nàng cũng giương lên, "Ừ, ta hiểu rồi, ta sẽ không hiểu lầm, ta tin tưởng ngươi."
Ánh mắt nàng đặc biệt chân thành nhìn Hạ Lan Nhược.
Thấy nàng như thế, Hạ Lan Nhược sửng sốt một chút cũng giương lên khóe miệng, sau đó lần nữa nói Đường Ninh sớm đi nghỉ ngơi, không lại cảm lạnh, lui về sau hai bước, người rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Về sau mấy ngày, Hạ Lan Nhược đều không tiếp tục xuất hiện.
Cho dù hắn chưa từng xuất hiện, nhưng Đường Ninh lại phát hiện Vệ Cảnh đến phủ tướng quân.
Vì dẫn tới hiểu lầm không cần thiết, vừa nhìn thấy hắn ở xa xa, Đường Ninh liền sẽ lập tức mang theo bọn nha hoàn tránh ra, cho dù thấy Vệ Cảnh lộ ra bộ dáng giống như là có lời gì muốn nói với nàng, nàng cũng không có ý tứ tiến lên cùng hắn bắt chuyện.
Chỉ tiếc, người ta đã quyết tâm chặn nàng, Đường Ninh muốn tránh cũng tránh không xong.
Không phải sao, một ngày này, ngồi trong vườn hoa ở phủ tướng quân, cầm bánh ngọt trong tay cho cá chép trong hồ nước dưới hiên, Đường Ninh bởi vì đi ra quá gấp, trong lúc nhất thời quên mang áo choàng, Xuân Đàn có việc muốn làm, Xuân Miên bên người liền thấy gió đầu đông lạnh thấu xương,Đường Ninh ăn mặc cũng không dày, lo lắng tiểu thư nhà mình cảm lạnh, Xuân Miên lúc này liền muốn khuyên nàng cùng nhau trở về.
Mà lúc này đang vui vẻ cho cá ăn, Đường Ninh trong lúc nhất thời cũng không muốn đi, thế là không có cách nào, Xuân Miên chỉ có thể vội vàng về Lan Thấm viện trước lấy lô tay(*sưởi ấm cầm tay) cùng áo choàng cho Đường Ninh.
"Đường Ninh."
Một đầu, Xuân Miên vừa đi, tiếp tục cầm điểm tâm trong tay, Đường Ninh chợt nghe một thanh âm quen thuộc đã lâu không nghe thấy vang lên sau lưng nàng.
Vừa nghe đến thanh âm như vậy, tay Đường Ninh dừng lại, ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn cá chép phía dưới bởi vì giành ăn mà chen thành một đoàn, cũng không biết qua bao lâu, nàng mới chậm rãi đem tay rụt trở về, đồng thời, chậm rãi xoay đầu lại.
Quả nhiên thấy được, Vệ Cảnh mặc một thân trường bào màu xanh đen đang đứng dưới bậc thang, ánh mắt sáng rực nhìn nàng.
Chỉ một chút, Đường Ninh liền lập tức cầm bánh trong tay tách ra một mạch toàn bộ ném vào hồ nước, không để ý cá chép phía dưới đã bắt đầu bạo động, đứng dậy liền muốn hướng bên kia đi đến.
Một chú ý tới động tác này của Đường Ninh, Vệ Cảnh chỗ nào còn đứng được, hai ba bước liền đuổi kịp Đường Ninh, ngăn ở trước mặt nàng.
"Hiện tại giữa muội và ta liền thật không có lời gì để nói sao? Ninh Ninh..."
Nghe đến đó, Đường Ninh chợt cười nhẹ, sau đó thở nhẹ một cái, ngẩng đầu trực tiếp nhìn Vệ Cảnh, "Huynh muốn nói cái gì?"
Nhìn thấy xa cách cùng lãnh đạm trên mặt Đường Ninh, Vệ Cảnh một chút liền siết chặt nắm tay, trong lòng thậm chí có chút mờ mịt, đang êm đẹp hắn cùng Đường Ninh sao lại biến thành thế này? Rõ ràng... Rõ ràng lúc trước ánh mắt Đường Ninh nhìn về phía hắn không phải như vậy, lúc trước nàng nhìn thấy hắn, mắt lóe sáng tinh tinh, bên trong tựa như rải đầy dương quang nhỏ vụn, phảng phất như hắn chính là toàn thế giới của nàng, hắn chính là người tồn tại duy nhất mà nàng có thể nhìn thấy trên thế giới này.
Từ khi hắn hồi kinh,cùng Đường Ninh gặp nhau trong phủ tướng quân, ánh mắt của nàng chưa từng có thay đổi qua.
Cho tới bây giờ.
Chờ một chút, chưa từng có thay đổi qua.
Như vậy nói cách khác, từ sau khi hai người gặp lại ở phủ tướng quân, Đường Ninh liền đã...
Chẳng lẽ nói, từ sau khi hắn lúc trước ở Tây Hà huyện cứu được nàng, nàng đã có lòng ái mộ với hắn?
Nghĩ đến đây, tâm Vệ Cảnh tựa như là bị kim đâm đến, đau đớn dày đặc.
Thấy Vệ Cảnh chỉ nhìn nàng, cũng không có ý tứ mở miệng nói chuyện, Đường Ninh liếc nhìn hành lang không hề bất luận vật che chắn gì, khẽ nhíu mày, "Nếu như huynh không có lời gì muốn nói với ta, ta liền đi trước."
Đang nói chuyện, Đường Ninh không chút do dự nhấc chân liền đi về phía trước, lại không nghĩ một giây sau cổ tay liền bị người một phát bắt được.
Cảm nhận được cường độ trên cổ tay, một cái chớp mắt, Đường Ninh nhất thời cúi đầu xuống, thẳng tắp nhìn tay Vệ Cảnh kéo cổ tay nàng.
Phát giác được ánh mắt Đường Ninh, trong miệng đầy chua xót,Vệ Cảnh lúc này mới chậm rãi buông lỏng ra tay mình.
Vừa buông lỏng, thấy Đường Ninh lại muốn đi, hắn lập tức hít sâu một hơi, "Đường Ninh, muội không muốn biết chân tướng chuyện muội rơi xuống nước, thậm chí là nguyên nhân phía sau chuyện lúc trước ta cùng Thiên Thiên... sao?"
Nghe được chỗ này, chỉ đi hai bước Đường Ninh chậm rãi dừng bước.
"Là... Hạ Lan Nhược."
Quả nhiên, Vệ Cảnh giống như Hạ Lan Nhược dự đoán, đem nước bẩn toàn bộ giội đến trên người hắn.
Thiếu niên thủ đoạn non nớt như huynh cùng tản ra mùi trà xanh thơm ngát như Hạ Lan Nhược,có thể so sánh sao?
Huống chi người ta còn dám vào đêm tối vào phủ tướng quân chơi múa rối, còn biết dùng ngụy âm phối âm trẻ con cho nàng xem.
Không biết so ra huynh liền yếu hơn bao giờ hết sao?
Đưa lưng về phía Vệ Cảnh, Đường Ninh nhắm lại mắt của mình.
"Mấy ngày nay, ta đã cho người tra tất cả rõ ràng, hết thảy đều là Hạ Lan Nhược ở sau lưng giở trò quỷ. Muội rơi xuống nước là hắn cố ý phái người đẩy xuống, ta cùng Thiên Thiên cũng có thể là hắn đặt bẫy tính toán. Mặc dù ta không biết hai người sao lại nhận biết. Nhưng ta có thể khẳng định, Hạ Lan Nhược nhất định là cũng sớm đã thích muội, hắn làm ra tất cả những thứ này bất quá chỉ là vì chia rẽ muội cùng ta, từ đó thừa lúc vắng mà vào, khiến cho muội cùng hắn đính hôn, mà bây giờ mục đích của hắn đã đạt được."
Vệ Cảnh cũng mặc kệ chồng chất chứng cứ đầy lỗ hổng mà mình tìm ra đến cùng là thật hay giả, hắn chỉ biết là hắn không muốn Đường Ninh gả cho Hạ Lan Nhược,hay sốt ruột vội vàng gả cho hắn(HLN).
Cho dù sự tình không phải Hạ Lan Nhược làm, hắn(HLN) cũng tuyệt không ôn hòa vô hại như hắn thể hiện trên mặt.
Hắn có thể cảm giác được, mặc dù Hạ Lan Nhược cùng hắn khác nhau, đối chuyện gì cũng mây trôi nước chảy, không thèm để ý chút, kỳ thật thực chất bên trong thích để tâm vào chuyện vụn vặt giống như hắn, cũng không đụng nam tường thì không quay đầu lại.
(*không đụng nam tường thì không quay đầu lại(不撞南墙不回头)là phép ẩn dụ cho hành vi cứng đầu của một ai đó và không thể lắng nghe ý kiến khác nhau)
Người hơi có tuổi trong kinh thành ai mà không biết hắn(HLN) từng cùng vị Thần phi nương nương trong cung,cháu gái Kỷ Tương- Kỷ Mộ Thanh, luôn luôn lui tới rất thân, thậm chí nói chuyện cưới gả.
Thẳng đến sau khi Kỷ Mộ Thanh tiến cun, sự tình hai người bọn họ mới dần dần đến hồi kết.
Hắn biết mình không phải lương phối (*mối duyên tốt),thế nhưng không có nghĩa Hạ Lan Nhược chính là lương phối của Đường Ninh.
Đường Ninh là cô nương tốt, tốt đến không thể tốt hơn.
Hắn đã hỗn trướng đả thương nàng một lần, hắn không muốn nàng lại bởi vì Hạ Lan Nhược mà lại bị tổn thương lần nữa.
Tuy nói Kỷ Mộ Thanh bây giờ đã là Thần phi, nếu không có gì ngoài ý muốn hẳn là cả một đời cũng sẽ không từ trong hoàng cung đi ra, nhưng nếu là có ngoại lệ thì sao, lấy tính tình cố chấp của Hạ Lan Nhược giống như hắn, đến lúc đó hắn còn có thể thấy được thê tử như Đường Ninh đứng bên cạnh mình sao?
Coi như hắn là chửi bới, coi như hắn là ghen ghét, coi như hắn sợ.
Thì sao chứ?
Vệ Cảnh ở trong lòng chật vật nghĩ như vậy.
Cũng may Đường Ninh không biết lòng Vệ Cảnh nghĩ gì, nếu không khẳng định sẽ lập tức vỗ tay lớn tiếng cảm thán, nguyên lai cặn bã cùng cặn bã cũng có tâm linh cảm ứng đó!
Như vậy, trong cốt truyện nguyên bản, Vệ Cảnh vì cái gì không nói cho nguyên chủ, Hạ Lan Nhược tám chín phần là cái hố chứ!
A, ai bảo hắn khi đó có Tần Thiên Thiên, trong mắt rốt cuộc dung không được người thứ hai, một vị hôn thê bị hắn vất vả thoát khỏi thì chỗ nào đáng giá để hắn phí sức như thế đâu!
A.
"Phải không? Nguyên lai là vậy sao..."
Thanh âm Đường Ninh hỏi lại có chút lơ lửng.
Nói như vậy xong, nàng chậm rãi xoay người lại.
Còn không đợi Vệ Cảnh lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, hắn liền nhìn thấy Đường Ninh ngẩng đầu trực tiếp nhìn ánh mắt của hắn, "Ta hiện tại đã không muốn biết ta rơi xuống nước đến cùng là ai ra tay. Ta chỉ có một vấn đề, muốn hỏi huynh một chút..."
Nghe Đường Ninh nói đến đây, lòng Vệ Cảnh bỗng nhiên dâng lên một vệt dự cảm xấu.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Đường Ninh gằn từng chữ hỏi, "Lúc trước thời điểm huynh vừa mới hồi kinh, sau khi biết được ta thành vị hôn thê của huynh, huynh đến cùng có... Có suy nghĩ muốn hủy đi thanh danh của ta hay không? Hửm?"
Hỏi như vậy, trong mắt Đường Ninh hơi đỏ lên.
Không chỉ có là nàng, ngay cả nguyên chủ cũng rất muốn biết, nàng lần nữa nhìn thấy thiếu niên đã từng giống như là thiên thần từ trên trời giáng xuống, cứu được nàng nàng đối với hắn lòng tràn đầy ái mộ, cảm tạ lão thiên ưu ái nàng, nàng ngượng ngùng kích động tiếp nhận Vệ Cảnh đủ loại lấy lòng với nàng.
Vệ Cảnh đối với nàng có phải chỉ có lòng tràn đầy chán ghét hay không, càng hận không thể tự mình ra tay hủy đi thanh danh của nàng, từ đó triệt để thoát khỏi nàng hay không.
Đến cùng, đúng hay không?
Đường Ninh hỏi xong, mặt Vệ Cảnh liền nhất thời một chút đã mất đi huyết sắc, ánh mắt hắn không chớp nhìn hai mắt Đường Ninh, bờ môi động đến mấy lần nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra một chữ.
Biểu lộ thế này, Đường Ninh còn có cái gì không hiểu chứ!
Nguyên lai lời Tần Thiên Thiên nói đều là thật, khó trách nàng ta không biết sợ hãi là gì như thế!
Nguyên lai cốt truyện cũng không hoàn toàn là thật nha, cái gì nghe được Tần Thiên Thiên thương nghị hôn sự Vệ Cảnh mới làm ra chuyện như vậy chứ, kỳ thật đối phương căn bản sớm khi biết được vị hôn thê là Đường Ninh tồn tại trong lòng liền muốn hủy hoại nàng.
Nghĩ như vậy, nguyên chủ còn thật không bằng không lên kinh tìm cha nương làm gì!
Dù sao coi như gả cho một kẻ có thể sẽ làm tục huyền(*vợ kế),cũng so với mất mạng còn tốt hơn.
Đường Ninh ở trong lòng cảm thán như vậy, trên mặt Đường Ninh lại nhịn không được, liền cười khẽ hai tiếng.
Chính là hai tiếng cười này khiến cho trong lòng Vệ Cảnh giống như là bị người bỗng nhiên đánh một búa, một chút liền đánh ra máu, gió lạnh tràn vào.
Lại lạnh lại đau.
"Vậy được rồi,ta nghĩ ta đã hiểu, chúc huynh cùng Thiên Thiên trăm năm tốt hợp."
Đường Ninh cố gắng cong lên khóe miệng, mang theo ý cười nói như vậy.
Nói xong, nàng chưa kịp quay người, chỉ nghe thấy Vệ Cảnh khàn giọng gọi lại nàng.
"Đường Ninh... Ta biết, ta hiện tại nói cái gì muội hẳn là đều sẽ không tin ta...."
Hắn tay run run từ trong ngực móc ra một hộp gấm, đưa tới trước mặt Đường Ninh, mở ra, trên mặt miễn cưỡng chen ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Quà tân hôn...Muội hẳn là sẽ không thể không nhận phải không? Mặc dù chúng ta không còn là vị hôn phu thê, dù sao cũng là bằng hữu đúng hay không? Tặng muội..."
Nghe hắn nói, Đường Ninh cúi đầu liếc nhìn vòng tay ngọc lục bảo trong hộp gấm.
Cái này...
Nàng còn chưa kịp nói cái gì, khóe mắt liếc qua người nào đó đứng sau lưng Vệ Cảnh sau lưng.
Thấy thế, nàng cong cong khóe miệng, "Không cần, lễ vật trân quý như thế, ta nghĩ hẳn là có người càng thích hợp hơn so với ta."
Vừa mới nói xong, Đường Ninh quay người muốn đi, bỗng nhiên người sau lưng người lại trực tiếp giữ lại ống tay áo nàng, Đường Ninh kéo lại không được, nàng hít một hơi thật sâu.
"Ta đã cùng người khác đính hôn, coi như ta van cầu huynh thả ta một con đường sống, có thể chứ? Không cần lại đến cùng ta dây dưa mơ hồ, không cần lại không có việc gì tới trong phủ tướng quân nói với ta một ít chuyện có hay không có, càng không cần... Làm một ít chuyện không nên làm."
Nói dứt lời, Đường Ninh liền dùng sức kéo lên ống tay áo của mình.
Vệ Cảnh nhìn thấy Đường Ninh lôi kéo căng ống tay áo, nhìn thấy ngón tay mình dùng sức đến sáng lên nhưng vẫn vô pháp ngăn cản vải áo bị chậm rãi rút đi từ trong tay của mình, thẳng đến triệt để trống không.
Khi tay áo rút ra, Đường Ninh liền cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Trố mắt giật mình mà nhìn bóng lưng đối phương hoàn toàn biến mất ở góc rẽ, Vệ Cảnh trong lúc nhất thời thậm chí cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì.
"A Cảnh!"
Cho dù Tần Thiên Thiên rốt cục nhịn không được gọi hắn một tiếng, hắn cũng không có ý tứ muốn quay đầu.
Thấy thế, đã trốn ở một bên nhìn thật lâu, Tần Thiên Thiên lúc này mới tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt Vệ Cảnh thất hồn lạc phách, nàng ta buộc chính mình tận lực xem nhẹ Vệ Cảnh không thích hợp, cố ý đem ánh mắt rơi xuống vòng tay trong tay hắn, kinh hỉ nói, "Vòng tay này thật xinh đẹp, ta có thể nhìn..."
Nàng còn chưa nói xong, Vệ Cảnh liền đã bộp một tiếng khép lại hộp gấm, đem vòng tay lần nữa thu hồi đến trong ngực của mình, quay người liền đi ra ngoài.
Hoàn toàn không có dự liệu được đối phương hoàn toàn xem nàng ta như không khí, Tần Thiên Thiên không cam lòng cắn răng, "Ta biết, kia là vòng tay gia truyền mẫu thân huynh truyền cho nàng dâu đời sau có đúng hay không? Huyng có phải đã quên năm huynh tám tuổi từng đem vòng tay này trộm ra muốn tặng cho ta hay không, chỉ là mẫu thân huynh không chịu mới lại trả trở về!"
Chỉ tiếc nghe được Tần Thiên Thiên nói, Vệ Cảnh lại ngay cả ý tứ dừng bước lại cũng không có.
Thấy hắn như thế, tinh thần gần như sụp đổ Tần Thiên Thiên hướng về phía bóng lưng của hắn liền hô lớn, "Công bằng sao? Vệ Cảnh huynh công bằng sao? Ta vì huynh liền thiếp cũng nguyện ý làm, vòng tay này huynh lại tình nguyện đưa cho Đường Ninh sắp gả cho người khác cũng không muốn cho ta nhìn một cái sao, huynh công bằng sao?"
Nghe đến đó, Vệ Cảnh mới rốt cục chậm rãi dừng lại chân, thanh âm yếu ớt nói, "Muội thật cho là ta không biết sao? Chuyện Đường Ninh rơi xuống nước là muội mượn tay ta làm ra. Thậm chí về sau Đường Ninh cùng Hạ Lan Nhược ở sau hòn non bộ nghe được muội nói, cũng là muội tận lực tính toán."
"Vì ta mà làm thiếp? Tần Thiên Thiên, muội không cảm thấy muội nói lời như vậy rất buồn cười sao? Chẳng lẽ không phải muội đã không còn đường có thể đi, không thể không làm thiếp sao? Hiện tại muội phàm là có một lựa chọn tốt hơn muội liền thế nào cũng sẽ không lựa chọn làm thiếp cho ta! Đã như vậy, muội còn quản ta muốn đem vòng tay đưa cho ai làm gì?"
"Muội, cũng bất quá chỉ là thiếp mà thôi."
Nói xong, Vệ Cảnh lần nữa giơ chân lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Nghe xong Vệ Cảnh nói, Tần Thiên Thiên không thể tin trừng lớn hai mắt.
"Vệ Cảnh! Ngươi hỗn đản!"
Nàng ta mang theo tiếng khóc nức nở hô lên một câu nói như vậy, liền ngã ngồi đến trên mặt đất, rốt cục chống đỡ không nổi khóc lớn lên.
Mà chuyện này, mới bất quá chỉ là bắt đầu mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]