Chương trước
Chương sau
Editor:KL

Bị Đường Ninh hình dung thành đứa ngu xuẩn, Hạ Ương thấy cô(ĐN) không chỉ điểm chỗ mình đứng, Đường Ninh cũng đi, cũng liền không có tâm tư lại trốn, cắn cắn môi dưới liền từ góc rẽ đi ra.

Nhưng đợi sau khi cô(H/Ư)đi tới mới phát hiện đứng phía trước cô không xa Hàn Tuyển căn bản cũng không có ý tứ quay đầu nhìn cô một chút, lại thêm cô lúc nãy nghe lén hắn mặt dày mày dạn giữ lại Đường Ninh.

Một cỗ uất khí nháy mắt liền vọt tới đầu của cô, khiến Hạ Ương nhịn không được liền tức giận mở miệng oán trách, "Người đều đã đi rồi, còn không nỡ sao?"

Có thể nói, cho đến tận bây giờ, cùng Đường Ninh hai lần giao phong, cô đều bị cô ta ép tới gắt gao.

Nữ nhân này nào có nửa phần như lúc trước cô điều tra, khăng khăng một mực với Hàn Tuyển, vì hắn cái gì cũng nguyện ý nhẫn nại, cũng nguyện ý ủy khuất rộng lượng hiền lành.

Cô hình dung, cô ta thực sự chính là bình phun hình người sức chiến đấu hùng hổ, hơn nữa còn luôn có thể nói trúng tim đen, nói trúng chân đau của bạn, liều mạng công kích, không chút giữ bất cứ gì thể diện nào.

Kỳ thật Hạ Ương cô cho tới bây giờ cũng không phải người dễ bị khi dễ, trời mới biết thế nào vừa gặp phải Đường Ninh liền đủ loại uất ức, uất ức làm cô có chút muốn từ bỏ đủ loại thủ đoạn của cô, trực tiếp bắt đầu chân ướt chân ráo dùng kiếm thật súng thật để đấu với cô ta, tốt nhất có thể sử dụng móng tay mới làm của cô, hung hăng vạch nát gương mặt mang trào phúng trêu tức của cô ta mới thống khoái.

Càng uất ức chính là, cô nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra toàn thân trên dưới nữ nhân kia có một chỗ có thể so sánh được với cô, làn da không có tinh tế như cô, dáng người không tốt như cô, ngay cả trang điểm cũng không tinh xảo như cô, nhất cử nhất động càng là cứng rắn, cô thật nghĩ mãi mà không rõ, dựa vào cái gì Hàn Tuyển là có thể vì một nữ nhân như thế, một lần lại một lần cự tuyệt cô chứ?

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ hiếu thắng cùng không cam lòng, thúc đẩy Hạ Ương mấy bước liền đi tới bên cạnh Hàn Tuyển, liếc nhìn bên mặt nam nhân, liền bênh vực kẻ yếu nói, "Được rồi, đừng nhìn nữa, nhìn người ta cũng sẽ không trở về, nghe nói hai người còn bên nhau mười năm, nữ nhân hung ác hung hãn như thế tôi cũng không biết anh sao lại chịu được, ngay trước mặt đám người Lý đạo cũng không quan tâm làm anh xuống đài không được, cho dù tức giận, chẳng lẽ liền không thể nhìn trường hợp sao?"

"Tôi cũng không phải nói xấu cô ta, chỉ là không quen nhìn cô ta đối xử như vậy với anh mà thôi, thời điểm trước kia anh bên tôi, tôi đã làm anh mất mặt như vậy chưa? Được rồi, bây giờ nói cái này cũng vô nghĩa, hai chúng ta đi ra rất lâu rồi, Lý đạo bọn họ trong phòng bao hẳn là đều chờ sốt ruột, hay là quay lại trước đi!"

Đang nói chuyện, Hạ Ương đặc biệt tự nhiên liền ôm lấy cánh tay Hàn Tuyển, liền muốn lôi kéo hắn hướng tới phòng bao.

Mặc kệ lúc nãy Đường Ninh nói cái gì, hiện tại cô lại có thể ôm cánh tay Hàn Tuyển trở lại phòng bao, mà Đường Ninh lại sớm rời đi.

Trong mắt một ít người không rõ chân tướng, muốn lại đắc tội cô, trong lòng cân nhắc một chút.

Nghĩ như vậy, Hạ Ương hơi hơi hất cằm lên, nhấc chân vừa định đi về phía trước, lại không nghĩ cô vừa mới đi hai bước, liền phát giác được Hàn Tuyển sau lưng cũng không có ý nhúc nhích.

Cô kinh ngạc quay đầu, lại chỉ thấy Hàn Tuyển cụp mắt không nói.

Hắn như thế khiến cho trong lòng Hạ Ương bỗng dưng sinh ra một cỗ dự cảm không tốt.

Quả nhiên, một giây sau, Hàn Tuyển liền đem cánh tay của mình từ trong ngực cô rút trở về, không nói một lời nhấc chân liền đi tới phòng bao.

Lưu lại Hạ Ương đứng tại chỗ không thể tin nhìn bóng lưng đối phương dần dần từng bước đi xa, thuận tay dùng sức đưa tay vuốt tóc xoăn dài của mình, liền châm chọc cười một tiếng, đi theo bước chân nam nhân.

Khả năng ngay cả lão thủ tình trường như Hạ Ương đều không phát giác được, so với lúc chính mình vừa về nước, đối với Hàn Tuyển như gần như xa, thái độ trêu chọc nhìn không thấu, bây giờ cô ta, bởi vì Đường Ninh không ấn lộ số ra bài, đã bắt đầu tự loạn nước cờ.

Cũng bởi vậy thái độ đối với Hàn Tuyển càng ngày càng nhiệt tình, càng ngày càng đuổi tới.

Hàn Tuyển là người nào, công ty Ninh Trăn lớn như vậy là từ hai người hắn cùng Đường Ninh phát triển nên, mười năm tôi luyện, hắn đã sớm thấy qua người muôn hình muôn vẻ, sớm đã không phải đứa ngốc năm đó tùy ý để Hạ Ương trêu đùa mà không biết phản kích thế nào.

Hắn rõ ràng biến hóa của Hạ Ương hơn bất luận kẻ nào.

Không thể so với trong cốt truyện, Hạ Ương như tiểu hồ ly ngạo kiều, từng chút từng chút khơi gợi lên hoài niệm cùng yêu thương của Hàn Tuyển. Bây giờ cô ta quá phận lo lắng, chỉ có thể khiến cô ta cùng bên ngoài những kẻ yêu diễm tiện hóa ôm tâm tư tận lực tiếp cận Hàn Tuyển không có bao nhiêu khác biệt.

Hàn Tuyển sở dĩ còn nguyện ý tiếp tục lẫn vào cùng cô ta, cũng bất quá là một ngụm oán khí đã từng bị hung hăng vứt bỏ treo hắn mà thôi.

Kì thực thái độ đã một ngày so với một ngày càng thêm khinh mạn.

Thái độ của hắn càng khinh mạn, Hạ Ương liền càng nhanh, càng nhanh, thái độ liền sẽ khống chế không nổi mà càng nóng vội, liền sẽ khiến cho thái độ Hàn Tuyển càng khinh mạn.

Vòng tròn luẩn quẩn.

Bởi vì Đường Ninh tới một chuyến như vậy, cho dù Hàn Tuyển cùng Hạ Ương một trước một sau lại trở về phòng bao, nhưng không khí trên bàn rượu lại thế nào cũng náo nhiệt không nổi.

Mọi người cứ như vậy lúng ta lúng túng ăn xong bữa cơm.

Những người khác còn tốt, nhưng làm Hạ Ương không cam lòng lại là những tiểu diễn viên có chút danh khí rõ ràng trước đó thấy cô ngồi bên người Hàn Tuyển liền cái rắm cũng không dám thả, bây giờ lại cũng một người hai người ở trước mặt cô nhìn chằm chằm, sau đó liền cúi đầu nhắn tin trên điện thoại, giống như là sợ cô nhìn không ra những người này rõ ràng chính là đang nói xấu cô.

Từng người mắt chó coi thường, cô nhẫn.

Cô cũng không tin đợi đến sau khi cô đại hồng đại tử, tiện nhân bọn họ còn dám nhìn cô như vậy!

Hạ Ương ở trong lòng không ngừng nghĩ như vậy.

Mắt thấy bữa ăn cơm này đã tới kết thúc rồi, cũng nên nói đến để Hạ Ương làm nhân vật nữ chính trong phim mới của Lý đạo, trong lòng Lý đạo mặc dù cũng đầy không vui, nhưng ngành giải trí mà, chuyện như vậy ông đã sớm thấy qua, bằng không thì cũng sẽ không có được địa vị thanh danh bây giờ.

Lại không nghĩ rằng ông đã chờ hồi lâu đều không được đến Hàn tổng Ninh Trăn nói về nhân vật nữ chính, chuyện này khiến Lý đạo vô ý thức ở trong lòng nhíu mày, bất quá dù sao hắn không gấp nói, Lý đạo cũng không gấp.

Hắn không gấp nhưng Hạ Ương có nha.

Thấy mọi người ăn uống no đủ đều chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi, còn lại xác định thân phân nhân vật nữ chính của cô, cho dù ở trong lòng không ngừng ổn định chính mình, nhưng đến cùng Hạ Ương vẫn quay đầu nhìn Hàn Tuyển bên cạnh một chút.

Chính là cái nhìn này khiến cho ánh mắt Hàn Tuyển khẽ nhúc nhích, lúc này mới quay đầu cùng Lý đạo nói chuyện.

Đằng trước còn nói hảo hảo, nói là Hạ Ương đã từng là đồng học với hắn, một đoạn thời gian sau cần Lý đạo hao tâm tổn trí quan tâm, nhưng rất nhanh, chủ đề chuyển tiếp đột ngột.

"... Lúc trước là Hàn mỗ tôi quá phận cưỡng cầu, tôi cũng là mới biết được nhân vật nữ chính phim mới của Lý đạo đã sớm định một sinh viên năm 4 học viện điện ảnh, tên là Lâm Mộng..."

"Quân tử thành nhân chi mĩ, tôi nghĩ đến Lý đạo hình như đã có người được chọn cho nhân vật nữ chính, tôi liền không nên miễn cưỡng mới đúng, dù sao tôi cũng là hi vọng Lý đạo có thể làm ra tác phẩm hay hơn, mới có thể không phụ hợp tác của chúng ta."

(*Quân tử thành nhân chi mĩ (君子成人之美)câu này có nghĩa, quân tử giúp đỡ cho việc tốt của người khác.)

"Về phần bạn học cũ Hạ Ương của tôi, tôi cũng đã nghĩ xong, không biết được trong phim của Lý còn có nhân vật nào hay không, cô ấy lúc trước đã nói với tôi, tham diễn phim của Lý đạo đã rất thỏa mãn, không câu nệ là nhân vật gì..."

Không có chút nào chuẩn bị nghe được như vậy, Hạ Ương lập tức bất khả tư nghị hướng nhìn Hàn Tuyển bên cạnh.

Sau đó liền nghe được Lý đạo ngồi đối diện hai người khẽ nhíu nhíu mày, "Chuyện này... Lão Trần, trong phim còn có nhân vật khác không?"

Người được gọi là lão Trần là đạo diễn tuyển diễn viên, do dự một chút, sau khi tiếp thu được ánh mắt ám chỉ của Lý đạo, lập tức cũng khó xử nhíu mày, "Đạo diễn, những vai cơ bản đều đã định, hiện tại chỉ còn lại một vai là tình nhân của cha nam chính, cùng một ít vai nhỏ không có phần diễn nhiều..."

Nghe đến đó, Hạ Ương cùng Hàn Tuyển còn chưa có phản ứng gì, đám tiểu diễn viên suýt chút nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng, may mắn bọn họ ngay lập tức liền cúi đầu, đồng thời dùng tay liều mạng bóp lấy bắp đùi của mình, mới rốt cục đem ý cười này nén trở về.

Từ tự mình cố gắng tự lập nhân vật nữ chính đến làm tình nhân hám giàu của cha nam chính, chênh lệch này... Phốc!

Bất quá cũng bình thường thôi, vị Hạ Ương tiểu thư này trông không còn trẻ, sao có thể diễn nhân vật nữ chính mười bảy tuổi, vẫn là tình nhân càng thích hợp với cô ta, hì hì.

Đầu này, trong đầu Hạ Ương cũng sớm đã một mảnh trống không, ngây ngốc nhìn Hàn Tuyển cười vì cô mà muốn vai tình nhân hám giàu của cha nam chính.

Thẳng đến đám người Lý đạo tất cả đều rời đi cô cũng còn có chút chưa tỉnh hồn lại.

Lúc này trong phòng bao chỉ còn lại hai người Hàn Tuyển cùng Hạ Ương.

Một cỗ yên tĩnh khác thường tràn ngập trong phòng bao, cũng không biết trải qua bao lâu, Hạ Ương lúc này mới máy móc nâng đầu lênnhìn về phía bóng lưng Hàn Tuyển đứng phía trước cô không xa, thanh âm khàn khàn dẫn đầu chất vấn, "Anh đã đáp ứng tôi..."

"Cái gì?"

Hàn Tuyển cũng không quay đầu lại mà hỏi.

"Anh đã đồng ý tôi muốn cho tôi nhân vật nữ chính phim mới của Lý đạo..."

Hạ Ương vô thức đáp.

Vừa mới nói ra miệng, Hạ Ương liền đã hối hận, cô thực sự là bị Đường Ninh, Hàn Tuyển thay phiên tức giận đến bất tỉnh, thế nào lại dửng dưng nói loại lời này ra miệng.

Sau đó cô liền nghe được Hàn Tuyển trầm thấp cười nhạo trong miệng truyền ra, "Cho nên?"

Mặc trên người âu phục Italy thủ công định chế, tóc chải chỉnh tề, cũng không tiếp tục là tiểu tử nghèo năm đó ai cũng có thể giẫm một chân, Hàn Tuyển quay người, nhẹ nhàng thổi ra làn khói thuốc, khiến cho nét mặt của hắn nháy mắt mơ hồ trước mặt Hạ Ương.

Phải biết thời điểm vừa mới về nước, Hạ Ương còn ôm tràn đầy tự tin, chỉ cần cho cô đủ thời gian, liền nhất định có thể đem Hàn Tuyển lấy xuống, nhưng bây giờ nhìn nam nhân đã cùng cô tách ra mười năm, hoàn toàn trưởng thành thành bộ dáng cô hoàn toàn lạ lẫm, trong lòng Hạ Ương tràn đầy không chắc chắn cùng do dự.

Sau đó cô liền nghe được Hàn Tuyển châm chọc nói, "Nếu là tôi nhớ không lầm, ban đầu là cồ vì một danh ngạch xuất ngoại, vì một phú nhị đại hoa tâm phóng đãng mà chủ động buông xuống, đem tôi quăng... Mười năm sau trở về, cô chẳng lẽ còn trông cậy tôi sẽ dùng tiền đem cô nâng thành ngôi sao quốc tế?"

Vừa nghe đến chỗ này, con ngươi Hạ Ương hơi hơi co rụt lại, kịch liệt thở dốc, bỗng nhiên, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đỏ mắt, một mặt quật cường không cam lòng nhìn Hàn Tuyển phía cửa.

"Cho nên, từ đầu tới đuôi anh đều đang đùa nghịch tôi?"

Hạ Ương chậm rãi nói.

Đây là đã từng là nét mặt mà Hàn Tuyển phải chịu, ba năm bên nhau, mặc kệ cô làm chuyện gì, chỉ cần nét mặt như thế, hắn kiểu gì cũng sẽ thỏa hiệp, thuận theo cơ.

Nhưng lúc này, ngay cả đòn sát thủ cô cũng không dùng được.

Hàn Tuyển không có bất kỳ ý thỏa hiệp nào, chỉ là hơi hơi tránh đi tầm mắt của cô, lãnh khốc vô tình vứt xuống một câu tôi đi về trước, nhấc chân liền đi ra ngoài.

Thấy Hàn Tuyển vậy mà đi thật, Hạ Ương lập tức đứng dậy, muốn đuổi theo nhưng nhấc chân rồi lại đem chân thả xuống.

Nếu cô đuổi theo thì tấm vải lót mặt mũi cũng không còn.

Nữ nhân hốc mắt xích hồng dừng ở tại chỗ, trong lòng tà hỏa tán loạn, cuối cùng nhịn không được vậy mà một tay đem canh thừa thịt nguội trên bàn tất cả đều đẩy xuống đất, căm hận thở phì phò.

Chính là lúc này, một thanh âm lắp bắp bỗng nhiên sau lưng cô vang lên, "Tôi... Tôi quay lại lấy túi xách..."

Nói dứt lời, một nữ sinh tóc ngắn liền lập tức động tác nhanh chóng tiến đến lấy túi của mình, lại nhanh chóng lui ra ngoài.

Vừa chạy ra phòng liền lập tức biểu lộ kích động trong nhóm chat bắt đầu vạch trần.

"Trời ạ, các người nhất định nghĩ không ra vừa nãy tôi trở lại lấy túi thấy được gì đâu..."

Người này vừa đi, Hạ Ương liền biết chính mình nhất định sẽ lần trở thành trò cười, tay run run, ép buộc chính mình chậm rãi đi tới ghế salon ngồi xuống, sau đó chậm rãi từ trong túi xách của mình móc ra một hộp thuốc lá cho nữ, đốt lên, hít một hơi, dần dần bình tĩnh lại.

Yên tĩnh qua đi, đôi mắt hắc nặng Hạ Ương vừa hút thuốc, vừa lấy ra điện thoại di động của mình liền bắt đầu gọi Tô Mặc.

Chưa từng nghĩ cô bên này còn chưa kịp nói gì, Tô Mặc liền đã quen việc dễ làm bắt đầu muốn tiền với cô.

"Tiền tiền tiền, cậu làm rơi hết tiền rồi sao? Tôi không phải đã đem tiền đặt cọc đều trả cho cậu rồi sao? Còn tiền gì nữa?"

Một đầu ngồi trên ghé salon trong phòng khách của Đường Ninh, Tô Mặc nghe xong Hạ Ương nói lại tà tứ khơi gợi lên khóe miệng, "Có phải tôi không nói lời nào, chị liền thật coi tôi là thành kẻ ngu mà lừa gạt hay không? Đừng cho là tôi chưa điều tra qua, vị bạn trai cũ nghèo kiết hủ lậu của chị hiện tại phát đại tài, không chỉ có như thế, hắn còn là bạn trai hiện tại của cố chủ Đường Ninh... Dùng tiền để tôi nạy bạn gái của bạn trai cũ, loại chuyện xấu này cũng có thể làm được, chị sẽ không có tiền?"

Nói, hắn tùy ý giật giật tay, liền đem ảnh chụp Đường Ninh ăn điểm tâm trong điện thoại hắn gửi tới, "Đây, tôi hiện tại đều đã đăng đường nhập thất, chỉ cần chị chịu gật đầu, tôi tùy thời đều có thể lấy xuống chị ta..."

Vừa nhìn thấy tấm hình này, đôi mắt Hạ Ương càng tối hơn, "Tốt, muốn tiền phải không? Tôi cho cậu, chỉ bất quá tôi hiện tại không cần cậu nạy cô ta, động tác người ta nhanh hơn cậu, cũng sớm đã tìm bạn trai mới. Tôi hiện tại muốn là ảnh giường chiếu của hai người, có video càng tốt hơn..."

Cô còn chưa nói hết, Tô Mặc liền đã trầm thấp nở nụ cười, "Không hổ là tâm ngoan thủ lạt, Hạ Ương chị đây là muốn hủy người ta sao, làm tiểu tam còn muốn triệt để hủy hoại nguyên phối, trình độ buồn nôn của chị lại một lần đột phá nhận thức của tôi."

"Một câu, có làm hay không?"

"Làm, vì cái gì không làm? Có tiền không kiếm là vương bát đản."

"Vậy liền..."

"Ai, tôi sẽ làm nhưng tôi phải thêm tiền!"

"Cậu..."

"Nếu không, không bàn nữa."

Nói xong bốn chữ này, Tô Mặc nhàn nhã chờ đợi, hồi lâu mới chờ đến Hạ Ương hung tợn nói hai chữ thành giao.

Sau đó, Tô Mặc liền cúp điện thoại, nhìn biệt thự lớn liền bắt đầu nhíu mày suy tư.

Cùng lúc đó, bên kia, vừa lái xe Đường Ninh vừa cùng Bùi Uyên giải thích chuyện đêm nay.

Mặc dù Đường Ninh đã tận lực dùng giọng nói thật thà nhưng vẫn Bùi Uyên từ trong lời nói của cô nghe được một chút tức giận.

"Em rất tức giận sao?"

Bùi Uyên vô thức hỏi như vậy.

"Hả?"

Đang lái xe Đường Ninh nhất thời chưa kịp phản ứng, nghi ngờ hỏi lại.

"Anh nghe giọng em nói thật giống như rất tức giận, em có phải... Có phải còn thích bạn trai cũ của em hay không?"

Bùi Uyên thăm dò hỏi.

Vừa nghe đến chỗ này, Đường Ninh lập tức đạp phanh xe, buồn cười quay đầu nhìn về phía Bùi Uyên bên cạnh mờ mịt luống cuống, "Anh đang nói gì đấy? Em tức giận chỉ là không cam lòng tiền của em cứ như vậy bị anh ta tiêu bừa bãi như vậy, đó đều tiền mồ hôi nước mắt em từng chút từng chút kiếm về, anh ta thì hay rồi, vì ăn cỏ phía sau liền vung xuống mấy ngàn vạn, em..."

Nói nói, thấy Bùi Uyên có chút bối rối, liền trực tiếp xua tay, "Được rồi được rồi, em cũng đã trút giận xong, đi cùng với anh không nên nói mấy chuyện không vui này, hôm nay còn sớm, nếu không chúng ta trở về muộn một chút đi, nghe nói gần đây hình như có ra phim mới, danh tiếng không tệ, chúng ta có thể..."

Mới nói đến đây, Đường Ninh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, trước mặt một người mù nói xem phim làm gì.

"Không phải, ý của em là..."

"Được."

Lời giải thích của Đường Ninh còn chưa nói ra miệng, Bùi Uyên liền đã gật đầu cười.

"Thế nhưng..."

"Nhưng cái gì? Anh mặc dù không nhìn thấy nhưng anh còn có tai, anh có thể nghe. Lại nói, xem phim không phải mấy chuyện mà tình lữ hay làm sao? Anh muốn cùng em đi xem phim, mặc dù không nhìn thấy nhưng anh cũng rất vui vẻ!"

Bùi Uyên cười đến một mặt ôn nhu.

Nghe hắn nói, Đường Ninh kinh ngạc nhìn nhìn hắn rất lâu, lúc này mới cũng giương lên khóe miệng, dùng sức nhẹ gật đầu, "Được!"

Hai người đã định ra kế hoạch, Đường Ninh lập tức liền lái xe đến rạp chiếu phim gần nhất, nắm tay Bùi Uyên liền đi mua vé, phim Đường Ninh muốn xem xếp hàng còn thật nhiều, không phải sao, chờ đến nửa giờ.

Thấy thế, sau khi Đường Ninh mua bắp rang cùng Cocacola, liền nắm tay Bùi Uyên đến khu chờ.

"Cẩn thận, nơi này có bậc thang."

Đường Ninh nhắc nhở một câu.

Cho dù cô nhắc nhở, Bùi Uyên vẫn lảo đảo, đúng lúc này, một tiếng cười nhạo bất âm bất dương bỗng nhiên ở sau lưng của hai người khoa trương vang lên, "Không phải chứ? Không phải chứ? Đầu năm nay, khoa học kỹ thuật quá phát đạt, thậm chí ngay cả người mù cũng đi ra xem phim?"

Nghe hắn nói, ánh mắt Đường Ninh nháy mắt lạnh xuống, quay đầu, liền nhìn thấy một kẻ dáng vẻ lưu manh đang đứng phía sau bọn họ không xa, bên cạnh còn có tiểu nữ sinh một mặt khó xử, không ngừng lôi kéo ống tay áo của hắn.

"Nhìn gì, tôi nói sai sao?"

Thái độ nam nhân vẫn không thể chịu đựng được.

Nghe thấy như vậy, Đường Ninh quay người lại, cười, "A, não tàn đều có thể đi ra xem, dựa vào cái gì người mù lại không thể xem?"

"Tiên sư nó, mày nói ai não tàn?"

Nam nhân trực tiếp liền hướng cô lao đến.

"Ai chột dạ thì là người đó...!"

Trên mặt Đường Ninh không có chút sợ hãi nào.

"Thối ba tám(*tạm hiểu là con đàn bà thối),muốn chết!"

Nam nhân không chút do dự giơ lên nắm tay nhắm ngay mặt Đường Ninh đập tới, một bên Bùi Uyên thấy thế, ánh mắt lệ khí đồ sinh, ngón tay khẽ nhúc nhích, vừa định vì Đường Ninh ngăn cản một kích này, ai ngờ một giây sau thấy hoa mắt, một trận âm thanh kêu thảm thiết ngay bên tai hắn nổ vang.

Sau đó hắn liền thấy cũng không biết sao trước đó còn đứng ở bên cạnh hắn Đường Ninh lại bắt lấy cổ tay người đàn ông, trên tay dùng sức liền đem cả người hắn đều đè xuống mặt đất, giày cao gót màu đen còn giẫm trên lưng hắn, cả người đều cúi người xuống, khinh miệt nói, "Hiện tại muốn nói một chút, đến cùng là ai muốn chết hay không? Hả?"

Nam nhân nguyên bản còn muốn chết cũng không nói, nhưng lực tay nữ nhân này thực sự là quá lớn, một cái dùng sức, hắn lập tức lần nữa kêu lên, không thể không khuất nhục nói, "Tôi đáng chết, tôi đáng chết, đừng đừng đừng, cô tha cho tôi đi, tôi lần sau không dám, thật không dám, đau đau đau... A a a."

Thấy bạn trai mình bị áp đảo trên mặt đất, bạn gái nhỏ gầy gò bạch bạch của hắn cũng vội vàng tiến lên mắt đỏ đến cầu tình, "Chị gái, chị tha cho anh ấy đi, anh ấy chính là miệng thối, em thay anh ấy xin lỗi chị, thật xin lỗi thật xin lỗi, van cầu chị tha cho anh ấy!"

Thấy tiểu cô nương sắp khóc, Đường Ninh lúc này mới nhẹ buông tay mặc cho đối phương đỡ dậy nam nhân kia, trực tiếp liền trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức dọa đến đối phương kéo bạn gái của mình liền nhanh chóng chạy trốn, một câu cũng không dám tiếp tục.

Hai người này chạy, Đường Ninh lúc này mới quay đầu nhìn về phía Bùi Uyên sau lưng, thấy hắn một mặt phức tạp, Đường Ninh lập tức tiến lên liền dắt tay hắn, "Không sao, em đã đánh chạy rồi, ai bảo hắn ở đó nói hươu nói vượn..."

"Sao em làm được vậy?"

Phức tạp trong mắt Bùi Uyên đã sắp áp chế không nổi, cô lưu loát thân thủ như thế, trước đó tuyệt đối có luyện qua nhưng một tổng giám đốc hảo hảo đưa công ty ra thị trường, tại sao phải luyện...

"A? Anh nói đánh nhau sao? Chuyện này không có gì, coi như biết sơ thôi, thời điểm công ty vừa phát triển, thường thường vì một hợp đồng mà nửa đêm đi tìm người ta nói chuyện làm ăn, một cô gái vào thời gian như vậy kiểu gì cũng sẽ gặp một chút phiền toái, có một lần gặp tài xế xe đen, suýt chút..."

Nói Đường Ninh bỗng nhiên ngừng nói, "Được rồi, em nói chuyện không vui này làm gì chứ?"

"Không sao, anh cũng muốn hiểu quá khứ của em, có một lần đến cùng thế nào?"

Trên mặt Bùi Uyên tràn đầy lo lắng, lệ khí trong lòng lại sắp đem hắn cả người che mất.

"Cũng không có gì, chính là tài xế kia gặp một nữ nhân như em, hơn một giờ đêm còn ở bên ngoài, chẳng phải nổi lên ý đồ xấu sao? Lôi kéo em đi đường vòng rừng núi hoang vắng, mặc kệ em nói thế nào hắn đều không nghe, vừa đến nơi liền... Còn may lúc ấy có người hảo tâm đi ngang qua đã cứu em, nếu không..."

"Từ đó về sau em liền bắt đầu học đánh nhau, dựa vào trời dựa vào không bằng dựa vào chính mình, anh đừng thấy em gầy gò ba ba, khả năng đánh nhau của em, loại tiểu lưu manh như vừa rồi em có thể đánh mười thằng..."

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Đường Ninh liền bỗng nhiên bị tay Bùi Uyên run run ôm vào trong ngực.

Càng ôm càng chặt, càng ôm càng dùng sức, dùng sức đến cô thậm chí có chút không thở nổi.

Thấy thế, Đường Ninh vội vàng đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, "Thật không sao, em bây giờ không phải là hảo hảo đứng ở chỗ này sao?"

Nhưng Bùi Uyên vẫn không có ý buông tay.

Hắn không biết, những chuyện này hắn cái gì cũng không biết, báo cáo hắn điều tra cũng không có chuyện này, hắn chỉ biết là Đường Ninh đột nhiên bắt đầu học đánh nhau, nhưng lại không biết cô học thứ này phía sau vậy mà là bởi vì...

Chuyện này trong mười năm Đường Ninh đi qua tuyệt đối không chiếm số ít.

Chỉ cần vừa nghĩ tới cô có khả năng ở chỗ chính mình không thấy nhận thương tổn như vậy, Bùi Uyên liền hận không thể đem những người có khả năng tổn thương cô tất cả đều nghiền xương thành tro mới tốt.

Mà bị hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực Đường Ninh lại vào lúc này, nhẹ nhàng giương lên khóe miệng.

Ngẫu nhiên bán thảm, không nghĩ tới thu hàng không nhỏ.

Nhìn đi, độ hảo cảm chẳng phải tăng lên sao?

[Độ hảo cảm Bùi Uyên: 82.]

Bất quá, cô cũng không có nói dối, cô nói tới hết thảy đều là nguyên chủ đã từng trải qua.

Tác giả có lời muốn nói: Đến, để chúng ta đem Đường tỷ mỹ cường thảm công màn hình ~~

6h29-8h54

10h28-11h08 19/11/2022

Hơn 4800 chữ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.