Chương trước
Chương sau
Editor:KL

Bùi Uyên sốt tới ngày hôm sau liền đã lui được gần hết, Đường Ninh cũng khôi phục đi làm và nghỉ ngơi bình thường của mình.

Nhưng bởi vì sắc mặt của hắn vẫn luôn khó coi, người cũng ốm yếu, thanh âm trong điện thoại càng là buồn bã ỉu xìu, quả thực là làm cho Đường Ninh mềm lòng, liên tiếp ngủ năm đêm ở Lam Kình Loan, mỗi sáng sớm người đầu tiên vừa mở ra mắt liền thấy là Bùi Uyên, ban đêm người cuối cùng nhìn thấy trước khi nhắm mắt ngủ cũng là Bùi Uyên.

Đường Ninh sở dĩ có thể một lần lại một lần mềm lòng với Bùi Uyên như vậy, không có nguyên nhân khác, chỉ vì cô biết thời gian thế này căn bản không lâu dài được.

Nếu cô đoán không sai,, Bùi Uyên hẳn là rất nhanh liền cần lần nữa xuất ngoại một chuyến, đây là tuyến thời gian hắn ngoài ý muốn đi tới bên người nguyên chủ.

Bùi Uyên người này có một chút rất thú vị, nói dối thích thật giả trộn lẫn, hắn trong cốt truyện mặc dù một lần lại một lần lừa nguyên chủ, nhưng cũng nói với cô ấy không ít lời nói thật, cũng tỷ như lần này nước ngoài hắn gặp phải nguy cơ nho nhỏ.

Trong cốt truyện hắn nói với nguyên chủ chính là, trước kia hắn đã từng về nước tới tìm cô, thế nhưng không tìm được, sau đó em trai cùng cha khác mẹ của hắn ở nước ngoài náo động lên một ít chuyện, nếu như hắn khi đó không hề rời đi, nói không chừng Đường Ninh liền sẽ không gặp được Tô Mặc, cũng sẽ không chịu thương tổn như vậy.

Dù sao lấy tính tình Bùi Uyên, có hắn tồn tại, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép hình ảnh giường chiếu của Đường Ninh truyền ra, giả cũng không được.

Nguyên nhân duy nhất, chính là khi đó hắn bị ngăn trở, căn bản không ở trong nước.

Nghĩ như vậy, khó có được thời gian nhàn hạ thoải mái, tưới hoa trong hoa viên lầu dưới biệt thự, Đường Ninh hơi hơi nhếch lên khóe miệng. Ngôn Tình Cổ Đại

Đồng thời, trước cửa sổ trong phòng, Bùi Uyên tiếp đến điện thoại từ nước ngoài, không chớp mắt nhìn Đường Ninh ở lầu dưới, dù trên mặt đang cười nhưng trong mắt lại cấp tốc dâng lên một vệt xơ xác tiêu điều ngoan lệ.

"Được, tôi rất nhanh sẽ trở lại."

Vứt xuống một câu bình tĩnh như thế, Bùi Uyên trực tiếp cúp điện thoại.

Rất nhanh liền vào thang máy xuống tầng hai, vừa mới đi tới vườn hoa, mấy giọt nước lạnh buốt liền văng đến trên cằm của hắn.

"A..., sao anh lại xuống đây? Bên ngoài lạnh, anh cảm mạo còn chưa khỏi hết đâu, vừa nãy nước không văng trúng anh chứ?"

Vừa nhìn thấy Bùi Uyên, Đường Ninh liền lập tức buông xuống ống nước trong tay, bước nhỏ chạy tới, đưa tay liền dùng khăn giấy giúp đối phương lau đi giọt nước trên cằm.

Nghe cô nói, Bùi Uyên cười lắc đầu.

Lau khô cằm hắn Đường Ninh cũng không có ý tứ gì ở vườn hoa cùng hắn nói chuyện trời đất, vừa kéo tay của hắn đem hắn hướng vào phòng, vừa dông dài nói, "Lần sau không cho phép như vậy nữa, không nói một tiếng liền chạy ra, nếu lại phát đốt thì làm sao bây giờ? Vốn là rất ngốc, sốt thêm mấy lần, chẳng phải là ngốc hơn..."

Đường Ninh còn chưa nói xong, tay nắm tay Bùi Uyên bỗng nhiên bị đối phương nhẹ nhàng kéo một cái,, vội vàng không kịp chuẩn bị, cả người cô trực tiếp liền va vào trong ngực của hắn, bị Bùi Uyên nhẹ nhàng ôm lấy.

"Anh..."

Thanh âm Bùi Uyên vang lên bên tai cô, thoáng có chút không thích ứng Đường Ninh hơi giãy giãy, sau đó liền nghe được nam nhân bất đắc dĩ nói, "Anh có thể sẽ rời đi một đoạn thời gian, em trai cùng cha khác mẹ ở nước ngoài của anh xảy ra chút chuyện, anh nhất định phải trở về giúp thằng bé xử lý một chút..."

"Hả?"

Đường Ninh có chút mờ mịt ngẩng đầu, "Cái gì... Lúc nào?"

"Tối hôm nay bay."

"Vội như vậy sao?"

Đường Ninh nhíu nhíu mày, "Gần đây công ty không quá bận bịu, cần em đi cùng anh không?"

Đối với đề nghị này của Đường Ninh, Bùi Uyên là thật rất động tâm nhưng chỉ cần nhớ tới em trai cùng cha khác mẹ như chó hoang kia của hắn, Bùi Uyên chỉ có thể đem tâm tư như vậy dằn xuống.

"Không cần, một chút chuyện nhỏ mà thôi, chính anh có thể xử lý tốt. Bởi vì bị bệnh, anh đã làm trễ nải không ít thời gian làm việc của em, cũng không thể lại chiếm cứ thời gian công việc của em nữa. Không cần nói với anh em không để ý, anh để ý, anh không muốn bởi vì anh nhất thời tùy hứng mà làm hại em về sau phải hao phí nhiều thời gian hơn trong công việc mới có thể bù lại thời gian tổn thất, không cần lo lắng, anh chỉ là không nhìn thấy, chuyện khác anh cũng có thể làm tốt..."

Bùi Uyên nhu hòa nói bên tai cô.



"Nếu như có thể, anh hi vọng sau khi em làm việc thì có thể tìm anh,... Nhớ anh một chút, có được không?"

Người ta đều đã đem lời nói đến thông tình đạt lý, ôn nhu quan tâm như vậy, Đường Ninh còn có thể làm sao, đương nhiên là đồng ý hắn nha!

Bùi Uyên đi, Đường Ninh còn tự thân tiễn hắn đến sân bay.

Trong lúc hai người bọn họ ở sân bay đủ loại lưu luyến không rời, cẩn thận dặn dò, bên kia, đã khoảng chừng năm ngày đều không gặp Đường Ninh, cùng Đường Ninh liên hệ chỉ là mỗi lúc trời tối cô gửi tin nhắn 'không về' đến điện thoại hắn, Tô Mặc nhìn biệt thự trống rỗng, không có một tia nhân khí, nhíu chặt lông mày, nghĩ đến nếu là cô vẫn luôn không trở về cái nhà này, hắn đến cùng nên tìm lý do gì tiếp tục tiếp cận cô.

Chính là lúc này, điện thoại của hắn trong túi bỗng nhiên run lên.

Lấy điện thoại ra, nhìn dãy số trên màn ảnh, sắc mặt Tô Mặc nháy mắt liền khó coi, dùng sức nhắm lại mắt, hít một hơi thật sâu, liền nhanh chóng nhận nghe điện thoại, trên mặt cũng phản xạ có điều kiện mang lên một vệt cười lấy lòng.

"Sâm ca! Là tôi. Trả, tiền tháng này tôi khẳng định sẽ trả cả gốc lẫn lãi, tổng cộng chín vạn phải không? Tôi đều đã chuẩn bị... Cái gì? Làm sao lại đột nhiên phải trả một nửa nhiều như vậy? Thêm ra tiền tôi đi đâu kiếm chứ? Đừng, đừng đụng vào em gái tôi! Tôi nghĩ một chút biện pháp, ngày mai, ngày mai tôi nhất định nghĩ biện pháp đem tiền trả! Trong vòng hai canh giờ, hai giờ tôi rốt cuộc lấy từ nơi nào nhiều tiền như vậy? Sâm ca, Sâm ca, Sâm ca..."

Bị cúp máy, Tô Mặc hoang mang lo sợ mà nhìn mình màn hình điện thoại, hắn không rõ, trước kia không phải đều nói rồi sao, tiền lãi tính cao một chút, hắn mỗi tháng trả góp, vì cái gì, vì cái gì hôm nay đột nhiên liền muốn hắn lập tức trả một nửa tiền nợ, cái này muốn hắn đi nơi nào kiếm ra tiền?

Hạ Ương, Hạ Ương nhất định có tiền!

Bạn trai cũ của cô ta chính là cái phú nhị đại, đi theo người ta mười năm, lấy tính tình của cô ta, khẳng định mò không ít, hiện tại lại cùng Hàn Tuyển dây dưa mơ hồ, chuyện không có lợi hắn không tin cô ta sẽ để bụng như vậy!

Nghĩ tới đây, cưỡng ép đem lo lắng sợ hãi áp chế lại, buộc chính mình tỉnh táo Tô Mặc tìm được số của Hạ Ương, liền bắt đầu bấm gọi.

Có ai nghĩ được vừa mới gọi đến, điện thoại bên kia liền trực tiếp bị người cắt đứt.

Mặt Tô Mặc trắng bệch, chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, tiếp tục gọi, luôn luôn cuộc gọi thứ chín đối diện mới rốt cục tiếp thông điện thoại của hắn.

"Cậu làm gì vậy? Không biết tôi hiện tại đang làm SPA sao, nếu cậu không phải cùng tôi báo cáo tiến triển, cậu liền chết chắc! Cái gì? Lại đòi tiền? Còn muốn nhiều như vậy? A, Tô Mặc, cậu có phải xem tôi như ngân hàng hay không? Tôi cho cậu biết, không có tiền! Chờ tiền cứu mạng? A, có phải hay không lại là em gái quỷ bệnh lao của cậu đã xảy ra chuyện gì sao?Tôi nói nghe nè, con bé đó chỉ kéo chân sau cậu vướng víu, cậu còn cực nhọc nuôi nó làm gì? Không hiểu đạo lý chết sớm sẽ sớm siêu sinh sao? A, tôi quên, cậu mới tốt nghiệp trung học, căn bản là không có đọc qua sách..."

"Im miệng!"

"Ha ha, cậu không muốn tôi nói tôi nhất định phải nói, loại bệnh ăn tiền kia hơi hiểu chuyện một chút đã sớm tìm sợi dây ghìm chết chính mình rồi, tôi nghe nói con bé đó cũng tự sát không chỉ một lần, cậu còn cứu nó làm gì chứ? Không chết nó cũng sẽ từng bước một bị kéo xuống vũng bùn..."

Như vậy, khiến cho Tô Mặc không thể tránh khỏi vang lên lời cô ta khi còn ở thị trấn trước kia, cô ta cũng nói qua lời như vậy bên tai em gái của hắn, đêm hôm đó nếu không phải hắn phát hiện ra sớm, nếu đợi đến ngày hôm sau, chỉ sợ thân thể Tô Nhã đã đều lạnh.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Mặc liền hận đến thấy đau nhưng hắn còn cần tiền, cần tiền trong tay Hạ Ương, mắt thấy thời gian đã không đủ.Tay Tô Mặc siết chặt di động nổi gân xanh.

"Chị đừng cùng tôi nói nhiều như vậy, tôi chỉ cần tiền..."

"Muốn tiền sao? Cậu cầu tôi đi!"

Thanh âm lười biếng của Hạ Ương truyền tới.

Có thể nói, cô ta cùng Tô Mặc đã sớm kết cừu oán, nhưng nể mặt lão già lừa đảo đã chết, cô ta bất quá liền hảo tâm khuyên em gái quỷ bệnh lao của hắn hai câu, người này thì tốt rồi, không những không lĩnh tình, ngày đó còn vọt thẳng đến nhà cô ta, suýt chút đem cô ta bóp chết.

Từ đó về sau, cô ta cùng Tô Mặc liền thủy hỏa bất dung, khó khăn bắt được một cơ hội như vậy cô ta đương nhiên muốn đùa giỡn hắn một chút.

"Cầu chị, tôi cầu chị."

"Cắn răng nghiến lợi như vậy không giống như cầu tôi, ngược lại như muốn ăn tôi đấy!"

Hạ Ương nhìn xem móng tay mình mới làm xong, nhẹ câu khóe miệng.

"Chị Hạ Ương, tôi van cầu chị!"

Vừa mới nói xong, một trận tiếng cười duyên liền lập tức truyền tới.

"Ngoan! Bất quá, tôi cũng không có tiền, thật ngại...!"

"Chị đùa..."

Không đợi Tô Mặc đem còn lại lời nói xong, Hạ Ương liền đã trước một bước cúp điện thoại, đem điện thoại di tắt máy liền vứt xuống một bên.

Lưu lại Tô Mặc đỏ bừng mắt, bỗng nhiên một chân liền đá vào bàn trà trước mặt, nhìn thấy hai giờ đã qua một nửa, trong mắt thiếu niên nháy mắt lướt qua một tia sợ hãi, hắn run rẩy tay lần nữa bấm gọi vị Sâm ca kia, vừa kết nối, thanh âm của hắn liền lập tức nhẹ xuống.

"Sâm ca, Sâm ca, có thể cho tôi hai ngày hay không? Không, một ngày là được rồi, ngày mai tôi nhất định sẽ đem tiền tất cả đều chuyển tới tài khoản anh, cho thêm tôi một chút thời gian, tôi van cầu anh, van cầu các người..."

Nói, thanh âm Tô Mặc liền không tự chủ được mang theo một ít run rẩy cùng mềm yếu, nước mắt cũng từ gương mặt của hắn lăn xuống.

"Cùng lắm thì các người thêm chút tiền lãi đi, không nên thương tổn Tiểu Nhã, con bé đang bệnh, nó cái gì cũng không biết, thật cái gì cũng không biết, Sâm ca, Sâm ca, Sâm ca..."

Tô Mặc như bị điên hướng về phía điện thoại càng không ngừng hô to lên.

Hắn nghe được tiếng mạt chược từ trong điện thoại, không cần nghĩ, tối hôm nay Sâm ca tuyệt đối thua không ít tiền cho nên mới đem giận trút đến trên người hắn, buộc hắn lấy tiền, đem cơn giận đều trút lên trên người hắn vẫn còn tốt, hắn sợ hắn(SC) trong cơn tức giận sẽ làm cái gì với Tiểu Nhã, hắn hiện tại ở xa Thanh thị, như thế nào mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất chạy trở về!

Đã hoàn toàn không còn bất luận biện pháp gì, Tô Mặc nâng lên ống tay áo liền dùng sức xoa xoa nước mắt.

Tỉnh táo lại, Tô Mặc, mày tỉnh táo lại, nhất định có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp...

Vừa mới chuyển người qua, thiếu niên đỏ mắt liền cùng Đường Ninh đứng ở cửa mỉm cười đối mặt đến cùng một chỗ.

Trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, có thể nói ngay cả Tô Mặc cũng không phát giác được cô đến cùng là lúc nào trở về, trái tim bịch bịch nhảy lên trong ngực, hắn bắt đầu điên cuồng nhớ lại lời vừa nãy mình nói chỗ nào có tiếng vang Đường Ninh trở về.

Rơi ở trong mắt Đường Ninh lại là trước mặt thiếu niên tóc đen này tràn đầy ngạc nhiên, bộ dáng lại giống như là chịu thiên đại ủy khuất, mắt đỏ đến sắp không kém thỏ.

"Sao thế? Nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy? Gọi điện thoại chuyên tâm như vậy sao?"

Đường Ninh vừa đổi dép lê vừa cười hỏi.



Thấy cô như thế, tim Tô Mặc thoáng thả lỏng lại, cúi đầu cấp tốc che giấu ánh mắt của mình, vội vàng đi tới hướng Đường Ninh bên này, vừa định mở miệng nói cái gì.Đường Ninh liền đã đánh giá trên dưới hắn, "Thì ra cậu thật sự có em gái bệnh nặng trên giường sao? Cậu còn vì cô bé mượn vay nặng lãi?"

Đangnói chuyện, Đường Ninh đi tới cạnh ghế sa lon, chậm rãi ngồi xuống.

Lưu lại Tô Mặc không hề chuẩn bị mà tâm hoảng ý loạn đứng tại chỗ, nắm tay một chút liền siết chặt.

Cô ấy nghe được!

Cô ấy nghe được bao nhiêu?

Nghe được lúc trước hắn cùng Hạ Ương nói chuyện sao?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Hắn đến cùng làm thế nào giải thích?

Phải biết bị Hạ Ương cự tuyệt hắn, hiện tại chỉ còn lại một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng này, hắn thậm chí liền lời vay tiền đều không nói ra liền đã bị cô nhìn ra dụng tâm hiểm ác của mình, hắn phải làm sao?

Mắt Tô Mặc hơi hơi buông xuống, trong đầu sớm đã loạn thành một đoàn bột nhão, ngay khi hắn giật giật bờ môi, vừa định mở miệng giải thích chút gì.Bỗng nhiên hắn lại lần nữa nghe được thanh âm Đường Ninh.

"Bao nhiêu?"

Cô hỏi hắn.

Còn có chút chưa lấy lại tinh thần Tô Mặc có chút phản ứng không kịp nhìn cô.

"Tôi hỏi ngươi còn cần bao nhiêu tiền? Không phải cần tiền gấp sao?" Đường Ninh run lên tờ chi phiếu trong tay, cười hỏi.

Nghe cô nói, con ngươi Tô Mặc bỗng nhiên chấn động, liền hô hấp cũng dồn dập, khó có thể tin nhìn Đường Ninh trước mặt.

"Nếu không cậu tự mình đến điền?"

Đường Ninh đứng dậy, kéo tay áo Tô Mặc liền đem hắn kéo đến trên ghế salon ngồi xuống, đồng thời đem bút trong tay nhét vào trong tay hắn.

Run rẩy cầm bút Đường Ninh cho hắn, còn chưa bắt đầu điền số, Đường Ninh liền nhìn thấy độ hảo cảm trên đỉnh đầu thiếu niên điên cuồng bắt đầu + 1, + 2, + 3... cấp tốc tăng vọt.

Quả nhiên là có thể dùng tiền mua được độ hảo cảm của mục tiêu công lược.

Đường Ninh ở trong lòng nhướng mày, sau đó liền thấy Tô Mặc ngẩng đầu nhìn một chút đồng hồ, lúc này mở miệng hỏi một câu, "Sao thế? Có thời gian hạn chế sao? Nếu không cậu đem tài khoản cho tôi, tôi trực tiếp gọi trợ lý tôi hiện tại liền cho người ta chuyển khoản được không?"

Nghe đến đó, Tô Mặc bỗng nhiên quay đầu nhìn về Đường Ninh.

Bên này Đường Ninh vừa bấm gọi trợ lý, thấy Tô Mặc còn đang sững sờ, "Thất thần làm gì, nhanh lên đọc số tài khoản cho tôi."

Nghe được lời như vậy, Tô Mặc luống cuống tay chân từ điện thoại di động tìm được số tài khoản, đồng thời nói xác thực số tiền Sâm ca muốn.

Sau đó hắn cứ như vậy nhìn một khoản tiền làm khó hắn ròng rã một lúc, gần như sắp muốn đem hắn ép lên tuyệt lộ, bất quá Đường Ninh giải quyết trong năm phút đồng hồ.

Đường Ninh vừa mới cúp máy, bên kia điện thoại của Sâm ca gọi liền đã vang lên.

Nhận nghe điện thoại, Tô Mặc mặt không thay đổi nghe bên kia Sâm ca tán dương hắn.

"Nếu tôi đã trả tiền, Sâm ca, nếu như có thể, tôi hi vọng anh không nên đi quấy rầy em gái tôi!"

"Đương nhiên, Sâm ca tôi nói được làm được..."

Tiếp xong điện thoại của Sâm ca, Tô Mặc xoay người lại, nhìn thấy ngồi ở trên ghế salon nâng cằm lên, Đường Ninh cười tủm tỉm nhìn hắn, nước mắt không có dấu hiệu nào lại tụ tập trong hốc mắt, vì để tránh cho Đường Ninh nhìn thấy nước mắt của hắn, thiếu niên hơi có chút chật vật cúi thấp đầu xuống, dùng sức nắm vuốt quần mình.

"Tôi sẽ trả, Đường Ninh, tiền của chị tôi nhất định sẽ trả lại, cảm ơn chị hỗ trợ, tôi thật vô cùng cảm kích!"

Đang nói chuyện, Tô Mặc hướng về phía cô cúi thật sâu.

Thấy hắn như thế, Đường Ninh vội vàng đưa tay liền đem thiếu niên đỡ lên, "Làm gì vậy chứ? Chỉ là một chút chuyện nhỏ mà thôi..."

"Đối với chị mà nói là chuyện nhỏ nhưng với tôi mà nói, chính là ân cứu mạng."

Nhớ tới chính mình trước kia vậy mà thu tiền của Hạ Ương, muốn... Muốn...

Tô Mặc đã cảm thấy chính mình thực sự liền súc sinh cũng không bằng.

Thậm chí trong lòng còn dâng lên một cỗ khủng hoảng nhàn nhạt, nếu như bị Đường Ninh phát hiện hắn là ôm tâm tư như vậy tiếp cận cô như vậy, cô...

Bóp chặt quần hơn, sắc mặt Tô Mặc hơi hơi trắng lên.

"Không sao, thật, cậu đừng gánh nặng trong lòng như thế, tôi còn cảm ơn cậu lần trước làm tạo hình cho tôi, giúp tôi nổi bật ở bữa tiệc họp lớp kia."

Đường Ninh cười đến một mặt ôn hòa.

"Đúng rồi, tôi quên, mấy ngày kế tiếp tôi có thể sẽ ra ngoài đi công tác một chuyến, tạm thời sẽ không trở về nơi này. Ngược lại là cậu có cần về thăm em gái cậu một chút hay không? Mấy loại người này, tôi trước kia đã từng quen biết, ngoài miệng nói là một chuyện nhưng làm lại là một chuyện khác, nếu là bọn họ nói không giữ lời..."

Đường Ninh nhíu nhíu mày.

Cho dù cô không nói, trong lòng Tô Mặc cũng muốn về nhà một chuyến, chỉ bất quá thực sự là vừa cầm tiền của Đường Ninh, nếu là hiện tại liền đi, ra vẻ mình quá... Hiện tại Đường Ninh chủ động nói, cảm giác tội lỗi trong lòng của hắn nhỏ không ít.

"Có thể chứ? Chị... Chị không sợ tôi cầm tiền liền chạy sao?"



"Có thể cầm tiền liền chạy sao? Vậy cậu thấy tiền của tôi dễ cầm như vậy sao?"

Đường Ninh cười đùa hắn một câu, thấy được Tô Mặc có chút mờ mịt, nhịn không được Đường Ninh lại trực tiếp đưa tay sờ lên đầu nhỏ của hắn, vào lần đầu gặp mặt cô liền đã muốn làm như vậy.

Sờ xong, thấy được trên mặt Tô Mặc dâng lên một vệt ửng đỏ, mới phản ứng được mình làm cái gì, Đường Ninh lúc này liền thu hồi tay mình, "Không còn sớm, tôi trước tiên lên tầng nghỉ ngơi!"

"Cần ăn chút gì không? Tôi hiện tại liền đi làm cho chị!"

Tô Mặc vội vàng hỏi thăm.

"Không cần, tôi đã ăn bên ngoài rồi."

Đã lên lầu Đường Ninh trực tiếp trả lời một câu.

Mắt thấy bóng lưng Đường Ninh đã biến mất trên lầu, Tô Mặc lại lần nữa nói câu cảm ơn.

[Độ hảo cảm Tô Mặc: 62.]

Về đến phòng kiểm xem thu hoạch đêm nay của mình, Đường Ninh nhìn thấy độ hảo cảm của Tô Mặc một hơi tăng 50 điểm cho cô, lúc này ngay trong lòng huýt sáo.

Tiền thực sự có thể mua được mọi thứ!

Cô rất thích loại cảm giác dùng tiền là có thể mua đối tượng công lược, hoàn toàn thoả thuận xong tiền hàng, già trẻ không gạt.

Không thể so với những người khác phải mệt gần chết, lao tâm lao lực, mới ném độ hảo cảm cho cô.

Bất quá Tô Mặc cùng những người khác cũng xác thực không giống nhau, điểm khởi đầu của hắn thấp, tuy nói là đã tăng tới 62 nhưng đều là xúc động cùng cảm kích.

Loại cảm giác cùng đường mạt lộ lại có người đưa tay kéo hắn một cái liền đã mê hoặc hắn.

Hiện tại Đường Ninh muốn làm chính là, đem mê hoặc này triệt để quán triệt xuống, tốt nhất làm hắn cũng không còn cách nào tỉnh táo lại.

Sau khi Bùi Uyên đi ngày thứ hai, Tô Mặc cũng đi, trước khi đi còn cố ý làm một bữa sáng phong phú vô cùng cho cô, cũng là lúc này, Đường Ninh mới phát hiện thì ra lúc trước Tô Mặc làm những bữa sáng đã rất mỹ vị kia còn mang theo một ít qua loa, không phải sao, giờ để tâm một chút, mùi vị tốt hơn rồi.

Mắt thấy Tô Mặc đi rồi, Đường Ninh liền trực tiếp đi công ty, sau đó định xong chính mình sẽ phải đi Văn Sơn.

Văn Sơn, chính là quê nhà Tô Mặc.

Cũng là nơi nguyên chủ ra ngoài đàm luận hợp đồng gặp phải xe đen kích thích cô ấy càng thêm cường đại.

Chuyến này của cô vì độ hảo cảm của Tô Mặc, cũng vì nghiệm chứng một chuyện, trong lòng cô có suy đoán nhưng nguyên cốt truyện không cho cô bất luận nhắc nhở gì.

Ngồi trên xe đi hướng Văn Sơn, Đường Ninh nghĩ như thế.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Mặc: cuộc sống nhàm chán, quét dọn biệt thự, tôi đột nhiên có phú bà, cô ấy vậy mà liên hệ tôi, thanh âm rất ngọt ngào, ảnh chụp cũng không tệ, tuổi tác hơn 30 ~~~

Đường Ninh: Trừng mắt--

Tô Mặc: Tuổi tác... Tuổi tác vĩnh viễn 18!

21h26-22h 26/11/2022

5h59-7h36 27/11/2022

Hơn 4100 chữ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.