Chương trước
Chương sau
Editor:KL

Cũng là nghe Đường Ninh giải thích, Tô Nhã mới biết được mình rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu rắc rối.

Thì ra chị Đường Ninh xinh đẹp đến như minh tinh điện ảnh này cũng không phải là bạn gái ca ca như cô bé nghĩ, tương phản cô còn là cố chủ hảo tâm ra tay hào phóng mà ca ca gặp ở Thanh thị. Hết lần này tới lần khác hôm qua quá vội vàng, ca ca căn bản là không kịp giới thiệu tên vị cố chủ hảo tâm kia, không chỉ như thế, ngay cả ảnh chụp cho cô bé xem cũng chỉ là sau lưng, cô bé căn bản liền đối phương đến cùng dáng dấp ra sao đều không biết rõ ràng, lúc này mới... Lúc này mới...

Nghĩ rõ ràng tất cả những thứ này, khuôn mặt nhỏ của Tô Nhã một chút liền lập tức đỏ lên một mảng lớn, sau đó xấu hổ, lắp ba lắp bắp liền cùng Đường Ninh nói xin lỗi.

Cô bé đã như vậy, huống chi là người trong cuộc như Tô Mặc.

Lúc này thiếu niên tóc đen sớm đã mặt đỏ tới mang tai, đi đến trong viện, mắt nhìn chằm chằm vào mấy ngọn đèn lồng nhỏ treo đầy trên cây như những quả hồng kia giống như là muốn hái xuống nếm thử. Kì thực trong lòng sớm đã quẫn bách lúng túng rơi đầy đất, chỉ hận không thể đào một cái lỗ trên đất xi măng này, đem chính mình triệt để vùi vào mới tốt.

Lúc này, cơn mưa rào vừa nãy cũng đã sớm ngừng, mặt trời đi ra, không khí sau cơn mưa đầu thu hơi hơi lạnh, gió nhẹ nhàng thổi, rất nhanh liền mang đi nhiệt độ nóng rực trên mặt Tô Mặc.

Lúc tư duy đình trệ lần nữa vận chuyển lại, hắn bỗng nhiên liền nghe được tiếng cười của Đường Ninh cùng em gái từ trong phòng.

"Ha ha ha ha... Phải không?"

"Đương nhiên, còn nữa Đường Ninh chị biết không..."

Hơi có chút kinh ngạc quay đầu, Tô Mặc liền ngạc nhiên phát hiện, không biết lúc nào, em gái hắn vậy mà cùng Đường Ninh thân mật không kẽ hở như vậy,, lúc này cũng không biết đang nói cái gì, đem Đường Ninh chọc cười không ngừng, sau đó hắn liền nghe được --

"Chị nhìn ca em hiện tại thế này thôi chứ khi còn bé xinh đẹp đến như búp bê, nhà trẻ mỗi ngày có tiểu nam hài mang đồ ăn vặt cho anh ấy, người ta cho anh ấy trọn vẹn nửa học kỳ, mới biết được anh ấy cũng là bé trai giống như thằng bé, nó liền vừa khóc vừa gào muốn cởi quần anh của em, ngăn cản cũng không được, sau đó anh em không chút do dự liền bỏ đi quần cho nó nhìn... Ha ha ha ha, thằng bé lúc ấy một chút liền khóc lên, khóc đến bong bóng nước mũi đều đi ra!"

Tô Mặc: "..."

Thật đúng là đứa em hiếu thuận!

Ở trong lòng cắn răng nghiến lợi nói một câu nói như vậy, Tô Mặc vừa định không quan tâm vào nhà che miệng em gái mình, đưa cô bé kéo tới một bên hảo hảo giáo dục một phen.

Nhưng chân của hắn vừa mới muốn nâng lên, nhìn thấy bên mặt Đường Ninh cười đến tựa như xuân hoa xán lạn, chân của hắn bỗng nhiên liền dừng lại.

Sau đó, cứ như vậy ngây ngốc đứng trong sân, ánh mắt giống như là dính trên thân Đường Ninh, thế nào cũng không dời ra.

Bởi vì vị trí ngồi, Đường Ninh cũng không có chú ý tới Tô Mặc khác thường nhưng lại làm Tô Nhã đang ngồi đối diện cô đem thần sắc ca ca nhà mình tất cả đều thu vào đáy mắt.

Ánh mắt như vậy, lại thêm đêm qua thấp thỏm khẩn trương, Tô Nhã chỗ nào không biết ca ca của cô bé tám chín phần là đối chị gái Đường Ninh này sinh ra hảo cảm, hắn luôn luôn như thế, trước kia chú Lý đem hai người bọn họ mang về, dạy bọn họ trò lừa gạt, còn từng nói qua, tính tình này của hắn thực sự là uổng công gương mặt này của hắn, hỉ nộ tất cả đều bày trên mặt, đầu óc càng không chuyển biến, không có một nửa có thiên phú của cô bé.

Về sau trừ phi trên trời hạ Hồng Vũ, nếu không sợ là cả một đời cũng sẽ không lừa gạt chuyên nghiệp.

Mà bây giờ trên trời cũng không có hạ Hồng Vũ, anh của cô lại vẫn có thể được khai sáng, không phải nguyên nhân khác, chú Lý nói xong những lời kia sau đó năm thứ hai liền chết, sau đó cô bé liền kiểm tra ra loại bệnh ăn tiền kia, dưới gánh nặng cuộc sống, hắn cho dù muốn tiếp tục đầu óc chậm chạp chỉ sợ cũng không có cơ hội.

Nhưng hôm nay, gặp người mình thích, tính tình chân thật nhất của anh cô bé lại bắt đầu ló đầu.

Thực sự là... Quá ngốc!

Tô Nhã ở trong lòng nói xấu sau lưng một câu như vậy.

Cô bé cũng không ghen tị, mặc dù nhiều năm như vậy cô bé vẫn luôn cùng ca ca nhà mình sống nương tựa lẫn nhau nhưng cô bé lại muốn hắn có thể hài lòng một ít, càng vui vẻ hơn một ít.

Cho nên vừa nghe nói Đường Ninh muốn đi Văn Sơn dạo chơi, cô bé lập tức không hề nghĩ ngợi đề cử cô đi cùng ca ca ngu ngốc.

Chỉ bất quá, một trận mưa lớn làm trễ nải không ít thời gian, hiện tại thời điểm không còn sớm, cho dù đi Văn Sơn, sợ là cũng không thấy được cảnh sắc gì, trên núi còn rất lạnh.

Đối với chuyện này, cô bé vội vàng đem Tô Mặc đẩy đi ra, " Chị Đường Ninh chị đối xử với ca ca tốt như vậy, đi tới thị trấn của bọn em, nói thế nào cũng nên để bọn em tận tình với tư cách chủ nhà chứ. Chị Đường Ninh nếu chị không vội trở về, buổi sáng ngày mai liền để ca ca dẫn chị đi Văn Sơn ngắm cảnh, không khí sáng sớm trên núi khá tốt!"

Nghe được Tô Nhã đề nghị, vừa vặn Đường Ninh cũng có tâm tư dạo chơi, cô trực tiếp liền nhẹ gật đầu.

Cái gật đầu này của cô làm cho trong lòng Tô Mặc vui vẻ đến có một ít không biết thế nào mới tốt nữa, có thể là xấu hổ trước đó ảnh hưởng thật quá lớn đối với hắn, não thiếu niên co lại, vậy mà trực tiếp mở miệng mời Đường Ninh lưu lại ăn cơm.

Nghe hắn giữ lại, Đường Ninh còn không có nói đồng ý hay không không, Tô Nhã liền đã hướng về phía Tô Mặc không hiểu phong tình kia bắt đầu nháy mắt liên tục lên, anh của cô bé ngu ngốc như vậy, trong nhà có thể có món gì ăn ngon đâu, huống chi còn có hai bóng đèn là Lưu thẩm cùng cô bé ở đây, lúc này sắc trời còn sớm, mang theo chị Đường Ninh đi thị trấn dạo chơi tốt bao nhiêu chứ, còn có thể đơn độc ở chung!

Anh của cô bé như vậy thật sẽ không chú định cô đơn suốt đời sao?

Cũng không biết Tô Mặc có phải xem hiểu ánh mắt của Tô Nhã hay không, rất nhanh liền sửa lại miệng, nói mặc dù bây giờ Văn Sơn rất tối, nhưng trên thị trấn cũng có chỗ còn tính là thú vị, thừa dịp hiện tại còn sớm không bằng hắn dẫn cô cùng đi xem, dù sao bây giờ cách giờ ăn cơm còn có hai đến ba giờ.

Nghe hắn nói, Đường Ninh lúc này gật đầu cười.

Mới vừa đi hai bước, thấy Tô Nhã cũng không có cùng đi, Đường Ninh lập tức tò mò dừng bước chân, "Tiểu Nhã không theo chúng ta cùng đi sao?"

"Em... Thân thể em không tốt lắm, bác sĩ nói muốn em không nên thường xuyên ra gió, hơn nữa thầy giao bài tập về nhà em còn chưa làm xong, em không đi."

Không đợi Tô Mặc nói chuyện, Tô Nhã liền đã giải thích hoàn mỹ nhất.

Cô bé đã nói như vậy, Đường Ninh đương nhiên sẽ không làm khó, chào hỏi Tô Nhã xong liền cùng Tô Mặc đi ra ngoài.

Hai người bọn họ lưu lại Tô Nhã nhìn bóng lưng họ rời đi, chậm rãi nhếch lên khóe miệng.

Cô bé cái gì cũng không cầu, chỉ cầu anh của cô bé có thể cả một đời vui vẻ, hạnh phúc là tốt nhất rồi.

Mà bên này, dọc theo khu phố, đi bên cạnh Đường Ninh, nhìn mái tóc dài của cô bị gió nhẹ nhàng thổi lên rơi xuống, gương mặt tựa như là được phủ lên một tầng màu vàng kim nhu hòa của ánh mặt trời, thậm chí liền lông tơ thật nhỏ trên gương mặt đều có thể thấy rõ rõ ràng ràng.

Đang nhìn, phát giác được tầm mắt hắn, Đường Ninh trực tiếp liền vừa quay đầu cười nói, "Nhìn tôi làm gì? Là tôi hôm nay trang điểm có vấn đề gì sao? Đây chính là tôi hoàn toàn làm theo những gì cậu viết mà phối ra, từ đầu đến chân không tăng thêm một điểm phát huy của cá nhân, cũng không thể có sai lầm chứ? Hay là nói trang điểm? Không có cách, phong cách trang điểm hàng ngày cậu chuẩn bị cho tôi quá khó, chỉ riêng mắt thôi mà tôi có thể vẽ cả buổi nhưng vẫn không ra kết quả tôi muốn, không có cách nào chỉ có thể giản lược. Cũng không thể là bởi vì tôi trang điểm đơn giản nên phá hủy chỉnh thể chứ?"

Đường Ninh đều có chút bất đắc dĩ.

"Không có không có, như này cũng rất dễ nhìn, đặc biệt đẹp đẽ, chị mặc sao cũng đẹp!"

Không cẩn thận liền đem lời trong lòng mình nói ra, Tô Mặc suýt chút cắn đầu lưỡi của mình.

Bất quá Đường Ninh cũng không có để ý nhiều, ngược lại đưa tay liền chụp bả vai hắn, cười nói, "Có mắt nhìn!"

Thấy cô không chú ý tới lời nói của hắn, lúc này Tô Mặc cũng không biết trong lòng mình thở phù một hơi hay là có chút mất mát.

Đang xoắn xuýt, hắn bỗng nhiên liền cảm giác được Đường Ninh nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, "Tô Mặc, bên kia có phải là gà rán Tô Hạc tương đối nổi danh trên thị trấn cậu hay không? Tôi trước khi đến Văn Sơn đã nghe nói qua..."

Nhìn mắt Đường Ninh sáng lên, trong mắt Tô Mặc lập tức lướt qua một tia kinh ngạc, "Tôi tưởng là người giống như chị hẳn là sẽ không thích ăn loại này..."

Nghe hắn nói, Đường Ninh buồn cười nhìn Tô Mặc, "Người như tôi là hạng người gì, có phải nên mỗi ngày ngồi ở nhà hàng cao cấp, ăn những món giá cả đắt đỏ như bò bít tết, trứng cá muối, lại uống một ngụm rượu đỏ?"

Nói đến đây, không đợi Tô Mặc trả lời, cô liền đã trước một bước cười ra tiếng.

"Xin đấy, kẻ có tiền cũng là người, huống chi tôi hiện tại còn chưa tới tuổi cần dưỡng sinh, ngẫu nhiên ăn chút loại thực phẩm chiên dầu cũng không phạm pháp chứ, đi thôi, người bên kia càng ngày càng nhiều, đừng để một hồi đến phiên chúng ta cũng không có, như vậy thật sự xong đó!"

Nói như vậy, Đường Ninh không chút do dự lôi kéo tay áo Tô Mặc liền bắt đầu xếp hàng.

Trọn vẹn chờ hai mươi phút, hai người mới rốt cục cầm túi giấy dầu nóng hổi đi ra.

Đường Ninh nhất thời chờ không kịp nếm một miếng, sau đó liền hạnh phúc cong lên khóe miệng, không nói chuyện khác, ngẫu nhiên ăn loại thực phẩm chiên dầu này thật đúng là làm cho lòng người vui sướng nha!

Chính là lúc này, cô mới phát hiện đứng đối diện cô Tô Mặc cũng chỉ nâng gà trong tay nhưng không có ý nếm một ngụm, không chỉ như thế còn nhìn chằm chằm vào khóe miệng của cô.

Cô còn chưa mở miệng hỏi, Tô Mặc liền đã chỉ chỉ khóe miệng của cô, "Dính tương ớt..."

"Vậy sao?"

Đường Ninh lau lau nhưng vẫn chưa lau sạch.

Thấy thế, Tô Mặc vội đặt túi dầu cầm trong tay lên bệ đá ven đường, tiếp nhận giấy ăn trong tay Đường Ninh liền bắt đầu nghiêm túc giúp cô lau, tránh đi son môi của cô.

Lau một hồi, rốt cục lau sạch sẽ ánh mắt Tô Mặc lom lom nhìn môi Đường Ninh gần trong gang tấc, ngửi ngửi mùi thơm quen thuộc trên người cô, trong nháy mắt, tim trong lồng ngực bắt đầu không quy tắc nhảy lên, rõ ràng còn chưa ăn gì nhưng hắn vậy mà bắt đầu miệng đắng lưỡi khô.

"Được chưa?"

Chính là lúc này, Đường Ninh bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Nghe nói, Tô Mặc giật mình, che giấu ho nhẹ một tiếng, liên tục không ngừng lui về sau một bước.

"Được... được rồi."

"Cậu mau ăn đi, lạnh thì ăn không ngon!"

"Ừm!"

Tô Mặc gật nhẹ đầu, cũng không dám lại nhìn Đường Ninh một chút, bắt đầu ăn, ai ngờ tương ớt thực sự làm quá cay, chưa ăn hai miếng hắn liền bị sặc.

"Sao thế? Có phải bị sặc tương ớt hay không?"

Thấy hắn như thế, Đường Ninh vội vàng mở miệng hỏi, sau đó bắt đầu tìm bốn phía kiếm,, cuối cùng rốt cục thấy cách đó không xa có siêu thị mini, Đường Ninh vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng hắn, "Cậu chờ tôi ở chỗ này một chút, tôi lập tức đi qua mua chai nước cho cậu!"

Nói, thậm chí không đợi Tô Mặc trả lời, cô thấy đèn xanh, liền lập tức hướng đường đối diện.

Lưu lại Tô Mặc trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào nói ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô càng đi càng xa, lại ho mấy tiếng, cả người mới rốt cục thư thái không ít.

Ai ngờ đúng lúc này, một cái tay bỗng nhiên từ sau vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn.

Phát giác được động tĩnh, Tô Mặc cau mày, vô thức xoay đầu lại.

Sau đó liền thấy một nữ nhân dáng dấp thanh tú cười nhẹ nhàng đứng ở sau lưng hắn, "Tô Mặc, cậu là Tô Mặc đúng không? Cựu đại giáo thảo bây giờ phát tài ở đâu?Sao đột nhiên trở lại trấn Tây Bình thế?"

Dù giọng nữ nhân kia nghe như rất quen thuộc với hắn nhưng Tô Mặc lại hết sức khẳng định, hắn không có một tơ một hào ấn tượng người đối diện, tất nhiên trên mặt cũng mang theo một ít mờ mịt.

Thấy vẻ mặt hắn như thế, nữ nhân chỗ nào không hiểu, lúc này liền có chút khóc không ra nước mắt nói, "Không phải chứ? Cậu sẽ không một chút cũng không nhớ tôi chứ? Tốt xấu gì năm đó tôi cũng theo đuổi cậu hai năm, mỗi ngày viết thư tình làm cho toàn trường không ai không biết tôi thích cậu, cậu bây giờ vậy mà đối tôi một chút ấn tượng cũng không có, tôi không thay đổi lớn đến vậy chứ?"

Thấy mình vừa nói ra đã từng theo đuổi hắn, trong mắt Tô Mặc liền tự động dâng lên một tia bài xích, nữ nhân tranh thủ thời gian liền giải thích, "Đừng đừng, đừng hiểu lầm, đại giáo thảo, năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ, năm đó tôi không hiểu chuyện mang phiền toái rất lớn cho cậu, hiện tại tôi cũng sớm đã kết hôn, thấy cậu cũng bất quá là đi lên ôn chuyện mà thôi!"

Nghe cô nói như vậy, biểu lộ Tô Mặc mới hòa hoãn một ít.

Sau đó hắn liền thấy nữ nhân trước mặt cười đến một mặt ranh mãnh nói, "Vị vừa nãy đứng bên cạnh cậu là bạn gái của cậu sao? Có thể nha, tướng mạo đó, không nghĩ tới đại giáo thảo của chúng ta có ánh mắt cao như vậy, khó trách chướng mắt đám theo đuổi bọn tôi!"

Cô vừa mới nói, trên mặt Tô Mặc lập tức lướt qua một tia đỏ mỏng.

"Không phải..."

Hắn phủ nhận nói.

"Không phải sao? Làm sao có thể chứ? Vừa nãy tôi ở đường đối diện nhìn thấy thái độ cậu đối với người ta phải nói là rất ôn nhu quan tâm, ngoại trừ em gái cậu, tôi còn thực sự chưa thấy cậu đối xử với người nào như thế. Cậu không biết cậu trước kia có bộ dáng gì đâu, mỗi ngày như băng sơn đi động, cùng tiểu khả ái Tô Nhã nhìn qua căn bản cũng không giống hai anh em. Bộ dáng người sống chớ gần thực sự làm toàn trường chúng ta cũng hoài nghi nếu cậu tiếp tục tiếp tục như thế, có phải sẽ cô độc sống quãng đời còn lại hay không?"

"Hiện tại... Chậc chậc, cậu cũng đã trưởng thành, cũng đến tuổi kết hôn. Thích người ta thì thích thôi, còn không thừa nhận làm gì, có muốn tôi cho cậu cái gương xem tròng mắt cậu có phải đều muốn dính trên người người ta hay không!"

Nữ đồng học cười trêu ghẹo nói.

Lại làm con ngươi Tô Mặc bỗng nhiên co rụt lại, thích...

Hắn thích, Đường Ninh?

Thậm chí thích đến người ngoài đều có thể thấy rõ ràng...

Vừa trả tiền trong siêu thị mini, nghe được độ hảo cảm của Tô Mặc lên đến 68, Đường Ninh kinh ngạc nhíu mày, liếc nhìn nước trong tay.

Cô mới mua chai nước cho hắn, độ thiện cảm liền tăng lên?

Người này có phải có chút quá thực tế hay không?

Còn có gà rán vừa nãy cũng là cô mua, sao hắn thế nào cũng không tăng độ hảo cảm cho cô?

Cũng không hiểu Tô Mặc bên này xảy ra chuyện gì, trong đầu suy nghĩ, Đường Ninh vừa mới ngẩng đầu liền thấy cô gái xinh đẹp thanh tú đứng bên cạnh Tô Mặc.

Vừa nhìn thấy cô gái này, Đường Ninh cong khóe môi, bước nhanh tới.

"Tô..."

Cô còn chưa nói ra miệng, từ một bên trong ngõ nhỏ liền bỗng nhiên xông ra một chiếc xe điện tốc độ cực nhanh.

"Cẩn thận, Tô Mặc cậu..."

Bạn học cũ của Tô Mặc bởi vì chỗ đứng mà ngay lập tức liền thấy Đường Ninh phía sau hai người gặp nguy hiểm, tranh thủ thời gian nhắc nhở.

Nhưng cô còn chưa nói xong, đứng ở trước mặt Tô Mặc liền đã vọt tới như gió, liền đem Đường Ninh trực tiếp kéo vào trong ngực hắn, ôm chặt.

"Người này có biết mình đang làm gì không? Lái xe cũng không nhìn đường, đụng vào người khác thì làm sao!"

Cùng theo xông tới, bạn học cũ vội quát lớn một câu.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không thấy được, thật không thấy được..."

Người lái xe dùng tiếng địa phương không ngừng xin lỗi.

"Được rồi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì..."

Bị Tô Mặc ôm đến thật chặt, Đường Ninh ồm ồm nói, "Tô Mặc, cậu ôm quá gấp, tôi sắp không thở nổi."

Nghe được câu này, Tô Mặc lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, buông lỏng ôm ấp Đường Ninh, đem tay chính mình run rẩy lợi hại giấu sau lưng nhưng sắc mặt khó coi vẫn chưa hồi phục.

Thấy hắn như thế, Đường Ninh ngẩng đầu liền cười nhìn hắn, "Sao thế? Cậu có phải bị dọa rồi hay không? Tôi thật không có việc gì, chỗ nào đều không đụng phải, rất tốt."

"Ừm..."

Tô Mặc trầm thấp lên tiếng.

Mà lúc này thấu Đường Ninh thật không có việc gì mới rốt cục lại nhàn hạ thoải mái chế nhạo Tô Mặc, ánh mắt bạn học cũ nhìn về phía hai người liền càng mập mờ.

Khẩn trương như vậy còn nói không thích người ta.

Một đầu, lập tức tiếp thu được ánh mắt như thế nhưng Tô Mặc cũng không có ý tứ quay đầu nhìn sang, hắn chỉ là kinh ngạc nhìn mũi giày của mình, bịch bịch, bởi vì tim còn đang đập loạn khiến cho Tô Mặc lần đầu cảm giác được rõ ràng quan tâm cùng chú ý của hắn đối với Đường Ninh.

Vừa nãy trong nháy mắt thấy Đường Ninh gặp nạn, hô hấp hắn liền đột nhiên như ngừng lại, không phải là giả.

Cho nên, hắn thích Đường Ninh thật sao?

Trong lòng mới vừa dâng lên ý nghĩ như vậy, một cỗ mùi vị ngọt ngào liền bỗng nhiên tràn đầy trong lòng hắn.

Hắn thích Đường Ninh.

Càng nghĩ như vậy, trong lòng Tô Mặc càng vui vẻ, vui đến hắn thậm chí đều không biết được nên làm cái gì mới tốt nữa.

"... Tô Mặc, Tô Mặc!"

Chính là lúc này, hắn đột nhiên liền nghe được có người gọi hắn.

Lấy lại tinh thần Tô Mặc lập tức ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy bạn học cũ giúp hắn triệt để nghĩ thông suốt cười híp mắt nhìn hắn phất tay, "Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy, tôi phải về nhà, lần sau gặp nha!"

Nói, cô lại hướng về phía Đường Ninh cười dưới, quay người liền hướng về nhà.

Vẫn nhìn bóng lưng của cô biến mất ở góc rẽ, Đường Ninh lúc này mới quay đầu hỏi Tô Mặc, "Vị vừa nãy là?"

"Hửm?"

Không có đoán trước Đường Ninh sẽ hỏi hắn vấn đề này, Tô Mặc sửng sốt một chút, sau đó đáp, "Đồng học sơ trung..."

"Phải không? Vừa mới nhìn dáng vẻ các cậu đứng chung một chỗ, tôi còn tưởng rằng cô ấy là bạn gái cũ của cậu đó, lớn lên rất xinh đẹp!"

Đường Ninh cười trêu ghẹo nói.

"Không phải!"

Vừa nghe đến Đường Ninh nói, Tô Mặc không chút do dự phủ nhận nói, "Thật không phải, cậu ấy chỉ là đồng học sơ trung của tôi, vừa nãy nếu không phải cậu ấy chủ động chào hỏi, tôi chắc nhớ không nổi mình còn có một đồng học thế này, thật, chị tin tưởng tôi, hơn nữa cậu ấy đã sớm lập gia đình, cậu ấy vừa mới nói với tôi, thật không phải là bạn gái cũ của tôi!"

Thấy Tô Mặc gấp như thế, Đường Ninh giật mình, sau đó gật đầu, "Tôi tin cậu mà, cậu khẩn trương như vậy làm gì?"

Nghe đến đó, giống như là bị đâm trúng cái gì, Tô Mặc hơi hơi cúi thấp đầu xuống, lập tức liền thấy Đường Ninh cầm nước đưa cho hắn, "Đây, nước của cậu, cổ họng còn đau không?"

"Tốt hơn nhiều..."

Tô Mặc yếu ớt nói.

"Vậy còn uống không?"

Đường Ninh cười hỏi.

"Uống!"

Tô Mặc nhanh đem nước nhận lấy, lại không nghĩ động tác quá gấp, chỉ một cái liền nắm đến tay Đường Ninh, hắn vội vàng đem tay thu hồi lại, hơi nhếch khóe môi lên.

"Cười cái gì?"

Đường Ninh uống nước của mình, buồn cười nhìn hắn một cái.

"Không có gì!"

Tô Mặc dùng sức siết chặt tay chạm đến tay Đường Ninh, liên tục không ngừng đáp.

"Đồ ngốc!"

Đường Ninh bất đắc dĩ nở nụ cười, nhấc chân liền hướng đi về trước.

Thấy thế, Tô Mặc vội vàng đuổi theo, tà dương đem bóng lưng của hai người kéo thật dài.

Đợi đến Tô Mặc đưa Đường Ninh về khách sạn, mắt thấy cô đi vào, hắn lúc này mới có chút thu hồi ánh mắt, sau đó liền cảm nhận được một cỗ khác thường truyền đến phía sau hắn, bỗng nhiên quay đầu, hắn lại nhìn thấy một thân ảnh lén lén lút lút, cấp tốc biến mất ở góc tường.

Cho dù hắn lập tức đuổi tới góc tường cũng không còn nhìn thấy bộ dáng của người kia.

Chuyện này làm trong lòng Tô Mặc sinh ra một dự cảm không tốt!

Cùng lúc đó, bên kia, Bùi gia.

Bùi Uyên nhìn điện thoại của mình gửi đến từng ảnh chụp của Đường Ninh cùng Tô Mặc, bao gồm ảnh thiếu niên thấy Đường Ninh gặp nguy hiểm liền chặt chẽ ôm cô vào trong ngực.

Cũng không biết nhìn chằm chằm tấm hình này bao lâu, Bùi Uyên lúc này mới chậm rãi đứng dậy, mặt không thay đổi nhìn hình ảnh đang thẩm vấn trước mắt, quay người liền đi ra ngoài, ánh mắt vừa tối tăm vừa nặng nề.

"Hắn không chọn thì chặt cái tay dư thừa kia của hắn. Đồng thời, giúp tôi chuẩn bị một vé máy bay về nước, khoang phổ thông."

Thanh âm lạnh như băng vứt xuống câu nói này, Bùi Uyên vừa mới đi chưa được hai bước sau lưng liền lập tức truyền đến một tiếng kêu thảm không giống tiếng người.

17h58-18h04

21h05-21h58 27/11/2022

4h13-4h25

13h24-14h47 28/11/2022

Gần 4400 chữ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.