Edit: LINH
Nhìn bóng lưng Dung Tự không quan tâm muốn hướng phía trước đi, Diệp Hiên Ca cũng bất chấp chính mình ở trước công chúng bị vả một cái tát, tiến lên hai bước liền đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực, muốn hướng xe của mình bên cạnh kéo đi.
"Cậu buông ra, cậu buông tôi ra...... Cậu buông ra...... Ô oa......" Dung Tự giãy giụa vài lần cũng chưa thể từ bên trong ôm ấp của Diệp Hiên Ca giãy giụa ra, thế nhưng trực tiếp tựa như đứa trẻ khóc ra thành tiếng.
Sau đó biên độ giãy giụa liền nhỏ lại, tùy ý Diệp Hiên Ca đem đầu cả người cô hướng xuống đất khiêng lên, sau đó thật cẩn thận mà bỏ vào bên trong xe của mình, chuyển tới một đầu khác trên xe, đóng lại cửa sổ xe, than một tiếng liền đem Dung Tự còn đang rơi lệ ôm vào trong lòng ngực của mình, cúi đầu ở trên tóc cô hôn một cái.
"Không có việc gì, không có việc gì, chị còn có tôi, chị còn có tôi, sau này tôi sẽ luôn luôn bồi ở bên cạnh chị, được không? Lời của tôi trước đó nói qua vĩnh viễn có hiệu lực, mặc kệ chị biến thành bộ dáng gì, mặc kệ chị gặp được sự tình gì, quay đầu lại nhìn xem, tôi vĩnh viễn đều ở bên cạnh chị!"
Diệp Hiên Ca ôm càng thêm khẩn, mà cảm xúc của Dung Tự so với hắn đoán trước còn muốn bình phục nhanh hơn, chỉ qua hơn mười phút cả người ngay lập tức bình tĩnh lại, duỗi tay vỗ vỗ cánh tay Diệp Hiên Ca, "Được rồi, không có việc gì, đưa tôi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-can-ba-ay/1702815/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.