Edit: Nhii 
Beta: Phong Lãnh 
*** 
"Đau — nhẹ chút!" Tịch Duyệt trừng mắt, đau đến nhíu mày. 
Mới vừa kêu xong, cô lại nhảy dựng lên: "Lão già chết tiệt! Kêu bác làm nhẹ lại, bác lại mạnh tay thêm là có ý gì?" 
Hứa Minh Hoài cúi đầu chậm rãi đóng hòm thuốc lại, mắt nhìn đồng hồ đeo tay, tháo mắt kính xuống, tư thế thong dong. 
Cuối cùng mới ngẩng đầu liếc Tịch Duyệt một cái: "Ba giờ sáng cháu không ở nhà ngủ, lại đến chỗ của bác quấy rầy, cháu thấy bác xuống tay như vậy là nặng sao?" 
Tịch Duyệt chột dạ, nhịn không được oán trách một câu: "Bác không biết cháu bị người ta bắt nạt thảm đến mức nào đâu." 
Hứa Minh Hoài nhìn vết thương trên trán Tịch Duyệt, nhàn nhạt nói: "Cháu đến sớm hơn chút, miệng vết thương có thể sẽ lành." 
Tuy rằng vết thương không lớn, nhưng nó vẫn là vết thương. Đối với một người coi trọng nhan sắc là mạng sống như Tịch Duyệt mà nói, cô tuyệt đối sẽ không để bất kì vết thương nào xuất hiện trên gương mặt mình. 
Tịch Duyệt ngẩng đầu nhìn Hứa Minh Hoài, vẻ mặt chân thành, quan trọng nhất chính là: "Cái này có làm cháu trở nên xấu xí hơn không?" 
Hứa Minh Hoài lạnh lùng đáp: "Lúc cháu đánh nhau sao không nghĩ đến vấn đề này?" 
Tịch Duyệt trợn mắt: "Đại ca à, mấy ngày không gặp, tay nghề thì không thấy lên, nhưng mắng người lại khiến cháu phải khâm phục đấy." 
Hứa Minh Hoài cuối cùng cũng không nhịn cười nổi nữa, dặn dò Tịch Duyệt: "Hai ngày nay chú ý không ăn cay, không để nước đụng vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-bach-nguyet-quang/729454/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.