Anh sao thế? Bạn gái nhìn hắn đầy lo lắng, phủ tay lên mu bàn tay hắn.
Nhiệt độ trên mu bàn tay làm Thẩm Kỳ hoàn hồn lại, nhìn bạn gái trấn an, "Không sao, cơn đau nửa đầu lại tái thôi...." Nói đoạn, hắn tựa đầu lên ghế sau, cau mày xoa huyệt thái dương.
Tài xế ở ghế trước im lặng lái xe, bạn gái mỉm cười bảo: "Cuối cùng cũng kéo được Lộ gia xuống đài, anh nên vui mới phải chứ!"
Lần đi ra ngoài này của bọn học chính là vì để tới nhà tù gặp Lộ Duy lần cuối.
Cuộc báo thù kéo dài mười năm cuối cùng đã hạ màn.
Thẩm Kỳ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn những toà nhà chuyển động ngoài khung cửa, vẻ mặt lặng như nước.
Bản thân Thẩm Kỳ cũng không nói rõ được vì sao. Cha bị hãm hại ra tù tận hưởng ngày tháng về sau tại nhà, Thẩm gia cũng đã được chấn hưng, lẽ ra hắn nên vui mới phải. Song hắn lại không cảm nhận được chút thoải mái và phấn khích nào do được trả mối thù lớn mang đến, có chăng cũng chỉ là mệt mỏi cùng mờ mịt bất tận. harry potter fanfic
Sau khi đến cửa nhà tù, Thẩm Kỳ xuống xe, bạn gái ở trong xe mỉm cười dịu dàng: "Em ở đây đợi anh."
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, Thẩm Kỳ đi vào phòng gặp mặt, thấy người kia cúi đầu, cánh tay đặt trên bàn mười ngón đan nhau. Nghe thấy tiếng động người kia ngẩng đầu lên, gương mặt của kẻ thù không đội trời chung của hắn ấy, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-la-van-nhan-me/2885603/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.