Câu lạc bộ tư nhân.
Ổ Uyên vẫn là bộ dáng như thường lệ, nằm trên võ đài giả làm “người chết”, thậm chí còn nhờ người đưa điện thoại tới cho anh ta, thảnh thơi nhàn nhã thiếu điều vắt chéo chân rung đùi.
Không một ai có thể tưởng tượng ra được.
Cái vị mà bị đánh tới mức khóe môi nứt toác chảy máu kia chính là vua của thế giới ngầm ở Thâm Thành.
Trước mặt Hạ Linh Tễ, anh ta hoàn toàn không có chút tôn nghiêm nào.
Lần nào cũng thua thảm hại.
Ổ Uyên lúc đầu còn không phục, thường xuyên hẹn đi đấm nhau, sau đó—
Hạ Linh Tễ hẹn anh ta, anh ta liền “giả chết”.
Mặt mũi gì đó.
Không quan trọng.
Mồ hôi trên trán Hạ Linh Tễ theo xương quai hàm chảy xuống từng giọt, tùy ý lắc lắc, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Đứng lên.”
Ổ Uyên vẫn cầm điện thoại xoay người, tựa như lấy võ đài làm giường: “Mình đã gọi người tới đánh với cậu rồi.”
“Chờ thêm tý nữa.”
Hạ Linh Tễ cười, thản nhiên cởi găng tay đấm bốc xuống, dùng băng vải quấn tay tùy tiện lau mồ hôi bên dưới tóc mái, hoàn hảo lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng cấm dục: “Cũng là người chỉ biết chịu đòn như cậu sao?”
Ổ – bao cát – Uyên: Anh ta biết ngay đồ chó này không có ý tốt gì mà.
Lần nào cũng hẹn anh ta, hóa ra là muốn nhìn anh ta bị đánh bầm dập!
Nghĩ tới người kia sắp tới, mọi phiền muộn của Ổ Uyên đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-khai/3443732/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.