Ngày hôm sau.
Buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa, xuyên qua cành cây hoa lá trong trang viên, chiếu xuống chân giường, chút ánh sáng le lói chiếu dọc xuống sàn nhà—
Đêm qua Tần Mang vội vàng ngủ mất, dải lụa đỏ mong tang rơi trên sàn gỗ đen vẫn còn chưa được nhặt lên, nhìn từ xa trông giống như những cánh hoa hồng úa tàn lúc nửa đêm, trong bóng tối bớt đi vài phần quyến rũ, nhưng lại nhiều thêm vài phần hoang dã ướt át.
Lúc này, một cổ tay thanh tú xinh đẹp dọc theo tấm chăn màu xanh lam thò ra ngoài, đầu ngón tay trắng nõn bao phủ một tầng hào quang mỏng manh, phảng phất lưu lại một tầng tiên khí, xinh đẹp khiến người ta rung động không thể rời mắt được.
Tần Mang đã ngủ mười mấy tiếng rồi.
Mới có thể cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tần Mang chưa bao giờ qua phim liên tục, mấy tháng nay có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời cô.
Không hiểu tại sao, Tần Mang trước nay đều rất nhõng nhẽo nhưng lại không hề có cảm giác muốn trốn tránh, ngược lại khi càng hiểu rõ nghề này, kỹ thuật diễn ngày càng tiến bộ, khiến cho nội tâm cô có cảm giác thỏa mãn khôn cùng, càng giống như một cuộc sống của người bình thường.
Trong chớp mắt, cô có thể đồng cảm với hành trình được ghi lại trong nhật ký của mẹ hơn chục năm trước.
Một lúc lâu sau, cô gái trên giường chớp chớp mi, gian nan mở mắt.
Tối qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-khai/3443702/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.