Không ngờ Tần Mang lại không để ý mà dùng tay chọc anh một cái, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy nói: “Không hề có tính tự giác của người đàn ông đã kết hôn, còn không liên quan đến phụ nữ. Ở diễn đàn bát quái đã sắp bị các ngôi sao nữ nhuộm thành tranh thủy mặc rồi, anh…”
Nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn đóng vào mở ra, tầm mắt Hạ Linh Tễ hơi mơ màng.
“A…”
Tần Mang đột nhiên bị ôm đến trên lan can. Cô hoảng sợ kêu lên, buộc phải ngừng nói, chỉ còn lưu lại âm cuối vương vấn đang dần nhỏ đi trong không khí.
Cô và Hạ Linh Tễ hiếm khi thân thiết. Hơi thở trong trẻo, mát lạnh mang theo mùi rượu nhàn nhạt phả vào khiến mặt Tần Mang đỏ bừng, tim đập thình thịch, đầu óc hỗn loạn.
Rất nhanh, cô phát hiện lòng bàn tay của người nọ đang áp vào cánh tay cô.
Nhiệt độ trên người anh hơi thấp, hình thành thế đối lập với thể chất như cái bếp nhỏ của cô.
Chờ đến khi tỉnh táo lại thì Tần Mang đã bị ép ngồi trên lan can bằng kính, phía sau nhẹ bẫng giống như một vòng xoáy khổng lồ muốn kéo cô xuống.
Đặc biệt là sau khi thấy Hạ Linh Tễ uống rượu thì trái tim Tần Mang đập thình thích không ngừng, cực kỳ lo lắng anh sẽ ỷ vào rượu muốn làm nhiều tư thế.
Nghĩ vậy, cô theo phản xạ vòng tay qua ôm chặt lấy cổ của người đàn ông trước mặt: “Không không không, rất nguy hiểm!”
“Tôi không muốn tiêu đề của ngày mai là “Vợ chồng nào đó hành động trên cao, cả hai đều rơi xuống đất, không thể nhận dạng được” đâu.”
Cô không muốn người chết rồi còn bị xã hội tính chết một lần nữa.
Cùng với động tác luyến tiếc mạng sống của cô, làn váy rơi xuống bồng bềnh, quất quýt với chiếc quần tây đen thẳng tắp, lành lạnh, tạo thành một bức tranh vừa nguy hiểm lại vừa rực rỡ về đêm.
“Được.”
Lần đầu tiên Hạ Linh Tễ kiên nhẫn hơn vài phần vì dáng vẻ lấy lòng như vậy của cô.
Trở lại phòng ngủ chính.
Đêm nay có đủ thời gian.
“Thình thịch—”
Cửa phòng ngủ chính đóng kín.
Bên trong sáng như ban ngày, ánh đèn rực rỡ, chói lóa phản chiếu bóng hình xinh đẹp mảnh khảnh trên chiếc giường lớn kia.
Nhìn người đàn ông bước ra khỏi phòng tắm, trong đầu Tần Mang xuất hiện đêm trên du thuyền.
Nhìn anh từ từ bước tới, đôi môi đỏ mọng của Tần Mang khẽ cong lên. Cô đột nhiên lùi lại phía sau, chủ động xé một mảnh ren nhỏ trước mặt Hạ Linh Tễ, khuôn mặt tràn đầy vẻ xinh đẹp, lẳng lơ. Cô rất hào phóng đưa qua: “Cầm dùng đi.”
“Không cần cảm ơn.”
Nàng tiên mang thù.
Nhất định phải phục thù.
Không phải anh thích sao, thích thì cho anh.
Haiz, cô thật sự là người vợ hiền lành, rộng lượng nhất trên đời.
Hạ Linh Tễ không nhận lấy, đôi mắt màu xám xanh nhìn chằm chằm cô, giống như biển sâu khiến người ta không thể nhìn trộm được suy nghĩ của anh.
Tần Mang nhìn vào đôi mắt của anh, chợt nhận ra có lẽ cô mắc chứng sợ biển sâu, nếu không thì sao lại run rẩy.
Cô cậy mạnh: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vương vấn, ngón tay thon dài vuốt ve ngọn tóc rũ xuống của cô, chậm rãi nói: “Ở đây.”
“Có vẻ tốt hơn.”
!!!
Hai mắt nhìn nhau, Tần Mang hơi đỏ mặt. Cô vén lại mái tóc hơi xoăn, không chịu thua kém nói: “Quả nhiên, anh chỉ tham lam cơ thể tôi mà thôi!”
“...”
Loại chuyện này, sao tên chó má này lại giỏi như vậy, làm ra chuyện như vậy với vẻ mặt lạnh lùng như vậy!
Mặt người dạ thú!
Nhưng rất nhanh, cuối cùng thì cô không thể nói ra những điều mà Hạ Linh Tễ không thích nghe nữa.
Một lúc lâu sau.
???
Tần Mang mở ra một đôi mắt tràn ngập sương mờ, nhìn thấy chiếc đèn chùm trắng rực rỡ, sáng chói, ánh sáng và bóng tối đan xen.
Giây tiếp theo, đôi mắt lại bị che khuất.
Trong hơi thở, mùi rượu nhàn nhạt trên người người đàn ông đã hoàn toàn bị bao phủ bởi mùi hương mát lạnh của băng, rõ ràng là một mùi hương đặc biệt lạnh nhưng lại tan thành một mùi thơm ngọt ngào gợi cảm.
Đó là mùi hương trên cơ thể cô.
Tầm nhìn bị cản trở nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, da đầu tê rần.
Một lúc sau, Tần Mang mới thốt ra một câu: “Tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ đến nơi này nữa!”
Ngủ với Hạ Linh Tễ quá đau khổ.
Không hiểu sao, ba chữ “làm lật úp” chấn động trời đất kia của Ô Vũ Tây lại xuất hiện.
Lúc đó cô nghĩ cô ấy đã thổi phồng quá nhiều.
Bây giờ phát hiện lúc trước là cô ấy đánh giá thấp, rõ ràng là sắp chết.
“Bà Hạ, tôi không có ý định ở riêng.”
“Dù sao…”
“Hử?”
Giọng điệu hờ hững của Hạ Linh Tễ như thể đang nói chuyện gì đó rất nghiêm túc: “Tôi đây tham lam cơ thể của em.”
Tần Mang: “???”
Cỏ. (thực vật)
Rốt cuộc Hạ Linh Tễ là cái giống mang thù thành tinh gì vậy???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]