Mạnh Đình hít một hơi thật sâu rồi nói: “Yên tâm đi, ông chủ người ta rất nghiêm khắc kỷ luật, bình thường như người xuất gia, nghe đồn đến bây giờ anh ta vẫn còn trong trắng lắm. Em muốn ngủ với người ta cũng không được!”
Một câu cuối cùng nói năng rất mạnh mẽ!
Anh ta lại nhìn vào mắt cô, giống như đang nhìn một tiểu yêu tính đang âm mưu làm chuyện động trời.
“...”
Thời tiết mùa hè ở Thâm thành vẫn luôn diễn biến theo cách riêng của nó.
Vừa rồi còn nắng chói chang như thiêu đốt, không khí giống như bị đốt cháy loang lổ, trong chớp mắt, mây mù dày đặc nặng nề đè xuống.
Ngay cả trong xe cũng tối hơn một chút.
Đột nhiên, bốn chữ mềm mại lười biếng của cô gái vang lên: “Trời sắp mưa rồi.”
Mạnh Đình cười nói: “Dao có rơi xuống em cũng phải đi cho anh.”
*
Bảy giờ tối, trời mưa nặng hạt còn chưa ngớt nhưng vùng biển tư nhân nào đó lại sáng như ban ngày.
Chiếc du thuyền cực kỳ xa hoa đậu cách đó không xa, cao tới bốn tầng, thậm chí còn trang bị sân bay trực thăng. Lúc này, chiếc du thuyền yên lặng đứng trên mặt biển giống như một con thú dữ cổ xưa đang ngủ say trong biển sâu, thần bí lại khiến người ta sợ hãi.
Đám người Tần Mang bước lên khoang chính dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc trên tàu.
Nhân viên làm việc trên tàu chỉ vào một khu bán lộ thiên cách đó không xa nói: “Bên trong là khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-khai/3415576/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.