Sáng sớm ngày hai mươi tháng năm, trong tiểu viện của Cung Trác Lương, ngoài cửa đứa nhỏ trung khí mười phần khóc nỉ non đánh thức hai người đang ngủ say trên giường, Kiều Ứng Trạch nhắm mắt lại đẩy đẩy Cung Trác Lương nằm trên người mình, sau đó lấy tay che lỗ tai lại, xoay người tiếp tục ngủ.
Không phải Kiều Ứng Trạch không muốn giúp Cung Trác Lương chiếu cố đứa nhỏ, thật sự là y có đi cũng vô dụng, Cung Cẩn Hiền tiểu yếu ớt kia lúc uy sữa ăn no rồi thay tã xong vẫn còn khóc, trên cơ bản ngoài Cung Trác Lương ra thì không ai dỗ được…… Hơn nữa tối hôm qua bọn họ quả thật là lăn qua lăn lại có chút lâu, trên người y thật rất mệt.
“Diệp Nhi, ôm vào đây đi.”
Cung Trác Lương ôm lấy Kiều Ứng Trạch cọ a cọ không muốn đứng lên, nhưng thật sự là không lay chuyển được tiểu gia hỏa kia, chỉ có thể ai oán khoanh chân ngồi trên giường, Cung Trác Lương lấy áo ngủ trên đầu giường che đi thân thể xích lão của mình, sau đó vuốt vuốt tóc, vén một bên màn giường lên.
Bởi vì có ‘phó thác’ của Cung Trác Nghiên, cho nên Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch lui tới cũng không cần kiêng dè gì, luôn luôn làm khách lưu lại ngủ cùng nhau, cũng không có ai sẽ nhiều lời, huống chi hôm nay là ngày Kiều Ứng Hiên cùng Lư Tử Kiện quay về Bạc thành, Kiều Ứng Trạch cũng có lí do ở lại bên này, bởi vì Cung Trác Lương tính toán đem bọn họ ở lại nhà mình.
“Phụ thân! Tiểu phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-gia/1333495/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.