Chương trước
Chương sau
Thời điểm Hoàn Ý mang theo Ninh công công đi vào đại điện, rõ ràng cảm giác được không khí có gì đó không đúng.

Y quan sát trong điện, ánh mắt liền nhìn đến Thu Minh Thù ở giữa đại điện.

Bất quá mới qua thời gian mấy ngày, bởi vì sinh bệnh, Thu Minh Thù thoạt nhìn gầy hơn một chút so với thời điểm gặp mặt lần trước, nhưng khí sắc lại không tồi, không biết là do trang điểm, hay do tâm trạng đang tốt.

Hoàn Ý nghĩ, từ sau khi Thu Minh Thù không hề chấp nhất muốn chết mỗi ngày, bất luận thời điểm nào hắn luôn ngăn nắp đẹp đẽ, tựa hồ mặc kệ thân thể có bao nhiêu yếu ớt, hắn vẫn kiên trì thể hiện trạng thái tốt nhất với mọi người, cho dù đang bệnh cũng giống như thế.

Điều này làm Hoàn Ý càng thêm bội phục đối với hắn, mặc kệ nguyên nhân như thế nào, thái độ như vậy luôn dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm.

Thu Minh Thù đang ngồi trước bàn, trên bàn đặt rất nhiều đồ dùng hoá trang cùng với một mặt gương đồng, mà hiện tại hắn đang lấy vài món đồ vật từ bên trong hộp nhỏ, bày ra ở trước mặt mọi người.

Mà mấy chục hậu phi ngồi xung quanh Thu Minh Thù, mỗi người đều lấy ra đồ vật giống hắn, như đang bắt chước động tác của hắn.

Hoàn Ý đột ngột đi vào, toàn bộ quá trình giảng dạy đã bị đánh gãy, không khí đột nhiên yên tĩnh, sau đó mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hoàn Ý.

Những ánh mắt đó tràn đầy thăm dò, kinh ngạc, còn có mơ hồ trêu trọc, đủ loại kiểu dáng làm Hoàn Ý đứng yên tại chỗ không thể động đậy, Hoàn Ý trầm mặc một lát, mơ hồ phát hiện mình đã vô ý làm chuyện không nên làm.

Lúc này, trực giác của Hoàn Ý nói cho y, y tốt nhất nên nhanh chóng chạy đi......

Thực đáng tiếc, y không có cơ hội.

Thu Minh Thù đứng dậy đi về phía y, nhìn như quan tâm thật ra là tò mò hỏi: "Bệ hạ, ngài cũng có hứng thú với hoá trang?" Tuy rằng lần trước cùng Hoàn Ý ở Lan Khê cung một ngày một đêm, tính ra hắn còn có công cứu giá, nhưng hắn tự nhận khi đó mình đã che giấu thân phận, hoàng đế căn bản không có nhận ra hắn, cho nên lúc này ngữ khí nói chuyện với Hoàn Ý có vẻ xa cách.

Hoàn Ý sửng sốt khi nghe thấy Thu Minh Thù nói: "Hoá trang?"

Y nói tới đây, nhịn không được nhìn nhìn, lúc này mới phát giác đồ vật bày ra trước mặt mọi người quả nhiên đều là son phấn dụng cụ hoá trang linh tinh.

"......" Hoàn Ý tựa hồ hiểu được cái gì.

Y lại nhớ tới những gì y nói với Ninh công công trước khi bước vào, y cho rằng Thu Minh Thù là bởi vì ở trong cung buồn chán, cho nên mới thỉnh người tới Hòe Ngọc Cung làm khách, y cẩn thận suy tính, lại sợ thân phận của mình làm mọi người khẩn trương, vì thế bảo Ninh công công nói cho Tú Hạ, phi tử tới nơi này làm cái gì, y liền tới nơi này làm cái đó, không cần đối đãi đặc biệt với y.

Cho nên......

Y không điều tra rõ ràng sự tình, tự thân đào hố cho mình.

Hoàn Ý nhịn không được cười khổ hai tiếng, lúc này lại ngượng ngùng sửa lại lý do, y không thể nói bởi vì y nhàm chán nên đến nhìn xem Thu Phi nương nương đang làm gì, vì thế chỉ có thể căng da đầu gật đầu nói: "Đúng...... Cảm thấy hứng thú." Y cảm giác được vô số ánh mắt đang nhìn mình, một lát sau ho nhẹ nói: "Vậy còn chỗ cho ta không?"

Thu Minh Thù nhịn không được liếc mắt nhìn Hoàn Ý thêm một cái, biểu tình hơi mang thâm ý.

Đột nhiên hắn cảm thấy nhận thức của mình đối với vị hoàng đế này vẫn là quá ít, từ trước hắn chỉ biết hoàng đế Nghiêu Quốc từ nhỏ thân thế không tốt trải qua thăng trầm, cũng không nghĩ rằng y lại có yêu thích khác thường.

Nghĩ đến nếu không có biến cố sau này, không cẩn thận làm y kế thừa ngôi vị hoàng đế, có lẽ y hiện tại đã trở thành một Vương gia nhàn rỗi.

Nhưng mà hiện tại y trở thành hoàng đế Nghiêu Quốc, làm chủ của một nước, thì không thể không thu liễm yêu thích của chính mình, làm một vị hoàng đế đoan chính trang nghiêm, có lẽ chỉ ở thời điểm thả lỏng ngẫu nhiên, y mới có thể chần chừ biểu đạt yêu thích của mình, mới có thể làm chuyện mà mình thích.

Khó trách y đưa rất nhiều quần áo cùng phấn son đến cung mình, thì ra y vì không có cách nào sử dụng, cho nên đặt ở trên người hắn.

Thu Minh Thù đối vị hoàng đế bị hậu cung khi dễ này, bị người bắt cóc thành chuyện thường tình, thoạt nhìn tính tình hiền hoà điềm đạm, hiện tại y đi vào lớp học của mình, còn nói ra lý do, trong lòng hắn có chút hụt hẫng, thần sắc phức tạp mà nhìn Hoàn Ý, không biết vì sao hắn lại có cảm giác xúc động muốn duỗi tay sờ sờ đầu y.

Hắn nhìn ánh mắt trong veo của Hoàn Ý, thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là có chỗ, bệ hạ ngồi nơi này đi."

Hắn chỉ chỉ vị trí gần nhất bên cạnh mình, chỗ này vốn để lại cho Tú Hạ để hỗ trợ hắn, nhưng hiện tại người tới Hòe Ngọc Cung quá nhiều, ngồi đầy cả điện, kỳ thật đã bổ sung rất nhiều vị trí, hiện tại chỉ còn lại chỗ này là tốt nhất.

Bệ hạ tự mình lại đây, đương nhiên không thể cho y ngồi trong góc, cũng vì quan tâm sở thích của bệ hạ, Thu Minh Thù đương nhiên sẽ đem vị trí tốt nhất để lại cho y, huống hồ trong khoảng thời gian này bệ hạ cũng tặng hắn không ít lễ vật, hắn dù sao cũng phải chiếu cố y nhiều hơn.

Hoàn Ý nhìn vị trí mà Thu Minh Thù chỉ: "......"

Kỳ thật y đang tưởng tượng mình sẽ an tĩnh mà ngồi trong góc chờ buổi tụ hội này kết thúc.

Nhưng Thu Minh Thù đã nói như vậy, cự tuyệt lại giống như không nói đạo lý, Hoàn Ý thầm nghĩ quả nhiên mình không nên tới nơi này, cuối cùng vẫn ngồi xuống kế bên Thu Minh Thù.

Kế tiếp chính là thời gian Thu Minh Thù giảng dạy.

Hôm nay muốn giảng cái gì, Thu Minh Thù đã sớm chuẩn bị tốt, hiện tại hắn đã hoàn toàn nắm giữ "Kỹ xảo hoá trang sơ cấp", "Kỹ xảo làm tóc sơ cấp", cùng với "Kỹ xảo y phục sơ cấp", muốn gây ấn tượng sâu sắc cho các học viên cũng không phải việc khó, chỉ cần giảng rõ ràng các kỹ xảo, làm người nghe có thể hiểu được, thì hiệu quả liền tuyệt đối không kém.

Nếu ngôn ngữ có thể hài hước một tí, tự nhiên sẽ tốt hơn.

Đối với Thu Minh Thù, chuyện này không phải việc khó, đời trước đã có kinh nghiệm nhiều năm công tác nên hắn có thể ứng phó tốt bất luận tình huống gì, cho nên chuyện này một đường thuận lợi, nội dung hắn giảng được hưởng ứng thực tốt.

Mà giữa lúc đang giảng, Thu Minh Thù còn đặc biệt quan sát đến Hoàn Ý bên người, phát hiện vị bệ hạ này từ ban đầu không nghe nghiêm túc, đến sau lại chậm rãi lắng nghe chăm chú, khoé môi của hắn cũng bất giác hơi hơi giơ lên.

Trưa hôm đó, thời điểm đi ra Hoàn Ý từ Hòe Ngọc Cung, Ninh công công cơ hồ là thình thịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hoàn Ý, Hoàn Ý nhướng mày đỡ người lên: "Ngươi làm cái gì?"

Ninh công công vẻ mặt đau khổ: "Nô tài không thăm dò rõ ràng tình báo, không biết Thu Phi nương nương đang truyền thụ hoá trang, hại bệ hạ bị người hiểu lầm, nô tài......"

Hoàn Ý nhịn không được bật cười: "Chuyện có gì đáng để ý?"

Ninh công công vốn dĩ còn muốn thi triễn khổ nhục kế cất giấu đầy mình, đang định khóc đứng khóc ngồi, nghe thấy Hoàn Ý nói lại sửng sốt: "Bệ, bệ hạ?" Tuy rằng hắn biết bệ hạ nhà mình tính tình hiền hoà, nhưng thế này cũng quá dễ dàng đi?

Hoàn Ý trầm ngâm, nhịn không được lại nở nụ cười: "Hơn nữa Thu Phi nương nương nói chuyện cũng rất thú vị, không phải sao?"

Ninh công công: "......" Hắn nhịn không được có chút lo lắng, sốt ruột nói: "Bệ hạ, ngài không nên......"

"Ý của trẫm là, ngươi xem Thu Phi nương nương ngày thường trang điểm thế nào?" Hoàn Ý mỉm cười hỏi.

Ninh công công nhớ lại bộ dáng của Thu Minh Thù, hắn bình thường bởi vì được bệ hạ phái đến tặng lễ vật, cho nên số lần nhìn thấy Thu Minh Thù không ít, hắn không thể không thừa nhận, hắn đã nhìn qua vô số mỹ nhân trong cung, nhưng bất luận là nam nữ, lại không có ai có thể vượt qua mỹ mạo của Thu Minh Thù. Nếu luận dung mạo, mỹ mạo của Thu Minh Thù đương nhiên là thế nhân đều biết, nhưng không đại biểu hết thảy, Thu Minh Thù trang điểm trước nay đều dụng tâm mười phần, mỗi ngày ăn mặc đều khác nhau, phong cách cũng đa dạng, tuy rằng dung nhan tuấn mỹ lại nhu mì giống nữ tử, nhưng không phải cái loại son phấn dung tục nồng nặc, mà là thanh lệ phong nhã làm người khác khó quên.

Nghĩ đến đây, ngay cả Ninh công công cũng nhịn không được khen: "Thu Phi nương nương rất mỹ lệ."

Hoàn Ý cười nói: "Hiện tại mọi người đều học theo Thu phi, tương lai hậu cung mỗi người đều là cảnh đẹp ý vui, không phải là chuyện tốt sao?"

Nghe ý tứ của Hoàn Ý là như này, không phải muốn theo Thu phi học hoá trang, Ninh công công không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cũng nhẹ đi rất nhiều: "Đương nhiên, đương nhiên."

Sau đó Hoàn Ý lại tự mình lẩm bẩm: "Ở hậu cung của trẫm mọi người đều hoá trang, Thu phi thật dụng tâm, nếu hắn có tâm phải làm, không bằng chúng ta giúp hắn một phen."

Nụ cười của Ninh công công ngày càng cứng đờ.

Hoàn Ý nói: "Ngày mai ngươi liền đem sự tình tại Hòe Ngọc Cung truyền ra ngoài, sau đó hỏi thăm các cung khác, thay Thu phi tìm thêm học giả, ta nghĩ những người khác rất có hứng thú đối với việc này."

Ninh công công bất đắc dĩ, cuối cùng cũng hiểu vì sao bệ hạ nói người như Thu phi ít tiếp xúc thì tốt hơn, bệ hạ nhà hắn vốn dĩ đang an phận thủ thường, hiện tại lại bắt đầu làm loạn. Nhưng mà mệnh lệnh của bệ hạ không thể không nhận, Ninh công công liên tục vâng dạ, chờ sau khi đưa bệ hạ trở về, lập tức đi phân phó sự tình.

·

Lần toạ đàm này tại Hòe Ngọc Cung phi thường thuận lợi, thuận lợi đến mức Thu Minh Thù có chút không tin được.

Lần này không ngờ nhiều người lại đến như vậy, mà càng kinh ngạc hơn chính là ngay cả hoàng đế Nghiêu Quốc cũng tới cổ vũ cho mình, hơn nữa thật sự say mê mà ngồi nghe đến hết.

Đương nhiên, kinh hỉ lớn hơn nữa còn ở phía sau.

Thu Minh Thù kết thúc lần giảng dạy đầu tiền, chưa kịp chuẩn bị cho lần kế, liền nghe Tú Hạ nói không ít nha hoàn thái giám tới Hòe Ngọc Cung, tất cả đều đến từ cung điện khác, nói là muốn hỏi sự tình giảng dạy lần sau, muốn báo danh thay chủ tử nhà mình.

Độ náo nhiệt này đã vượt qua phỏng đoán của Thu Minh Thù, mà nhiều người như vậy cũng giúp Thu Minh Thù thu hoạch một đợt giá trị kinh diễm, sau đó hắn hỏi qua, mới biết được thì ra sự tình của mình thế mà bị Hoàn Ý bệ hạ phái người đem tin tức truyền đi ra ngoài, những người trước mắt này chính là nghe được tin tức của Hoàn Ý, bị chủ tử nhà mình phái tới báo danh.

Nói cách khác, lần sau giảng bài chỉ sợ sẽ nhiều người hơn rất nhiều so với lần trước.

Trong những ngày kế, Thu Minh Thù không thể không càng thêm nghiêm túc mà chuẩn bị, mà tin tức ngày càng lan rộng, người tiến đến báo danh cũng càng ngày càng nhiều, tới nỗi ngay cả Thu Minh Thù đều ứng phó không kịp, trong lòng có chút lo lắng có phải hay không mình đang làm quá trớn.

Bất quá người càng nhiều thì càng tốt, chỉ như vậy mới thu hoạch được số lượng lớn giá trị kinh diễm.

Thu Minh Thù bận rộn cũng thỏa mãn, lần thứ hai giảng dạy người đến nhiều gấp ba so với lần trước, giá trị kinh diễm của hắn đã tăng lên 600 điểm.

Thu Minh Thù không chút do dự số điểm này cộng cho "Linh hoạt", đem ba hạng kỹ năng cơ sở thăng tới cấp trung, kỹ thuật hoá trang càng làm nhiều người thán phục.

Bất quá điều khiến Thu Minh Thù có chút để ý chính là, thời điểm giảng dạy lần thứ hai, Hoàn Ý không tham gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.