Chương trước
Chương sau
Bởi vì trước đó lăn lộn một thời gian dài, Thu Minh Thù sau khi trở lại Hòe Ngọc Cung không hề sai lệch lắm lại bị bệnh.

Cũng may thanh máu của hắn cũng đủ dài, tuy rằng sau khi bị bệnh, bằng mắt thường hắn có thể thấy tốc độ lượng máu rút xuống mỗi giây, nhưng cũng may vẫn không mất mạng, chẳng qua là cả người vô lực mà thôi.

Hiện tại đối với Thu Minh Thù, chỉ cần không chết thì đều không phải vấn đề lớn, dù sao trạng thái thân thể của hắn có tốt thì đầu óc cũng choáng váng hộc máu như thường, không lâu trước đây còn có thể cùng so chiêu với tên bắc cóc kia là đều vượt xa ngoài mong đợi.

Tú Hạ canh giữ ở Hòe Ngọc Cung thật vất vả mới thấy được Thu Minh Thù trở về, khoảnh khắc nhìn thấy sắc mặt Thu Minh Thù tái nhợt ngã xuống, nàng nháy mắt hoảng loạn, cơ hồ là sợ hãi kêu lên, vất vả đưa người vào bên trong phòng.

Tiếp theo chính là thỉnh thái y xem bệnh, khai dược, sắc thuốc, một loạt trình tự quen thuộc, đương nhiên trong quá trình bệnh đến thần chí không rõ, Thu Minh Thù cũng không quên bảo trì hình tượng từ trên người thái y áp bức giá trị kinh diễm.

Cứ vật lộn như vậy đến đêm, debuff trừ máu liên tục cuối cùng cũng kết thúc, nhưng Thu Minh Thù lại không cảm thấy quá nhiều chuyển biến tốt đẹp, nằm ở trên giường như cũ không động đậy.

Khi màn đêm buông xuống, Thu Minh Thù không thể động đậy thừa nhận hậu quả của chính mình khi không màng năng lực của thân thể, chỉ có thể chán đến chết mà lật xem giao diện hệ thống.

Giao diện bản đồ sao cây kỹ năng mặt trên biểu hiện cơ sở thuộc tính của hắn hiện tại:

Thể chất: 1

Sức mạnh: 1

Trí lực: 0

Linh hoạt: 0

Sáng suốt: 2

Dẻo dai: 5

May mắn: 2

Góc phải bên dưới là 57 điểm còn thừa lại.

Tối hôm qua hắn ở tăng cấp hai hạng thuộc tính "sức mạnh" cùng "sáng suốt" ở Lan Khê cung, tuy rằng đối với việc hai người rời khỏi trận pháp cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, tác dụng của chúng nó ở trong sinh hoạt không nhỏ.

Nghĩ đến đây, Thu Minh Thù không nhịn được nhớ về sở thích kỳ quái của sư huynh đệ kia, trong lòng hắn một lúc lâu sau cũng không nói gì, tiếp theo lại nhanh chóng dời đi suy nghĩ.

Vẫn là hướng tới tưởng vấn đề của cây kỹ năng đi.

Bất quá Thu Minh Thù lại nghĩ tới một chuyện khác, lúc trước chính mình hoàn thành nhiệm vụ cứu hoàng đế, có thêm một lần rút thăm trúng thưởng đạo cụ, mà bởi vì nhọc lòng phá trận, hắn còn không kịp sử dụng.

Không biết lần này có thể rút ra đạo cụ dạng gì.

Nhớ tới quả cầu biến thân có tác dụng rất lớn, nhưng lại là chuyện cực kì ngại ngùng, sắc mặt Thu Minh Thù thay đổi vi diệu, trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện đạo cụ lần này có thể hướng theo thuộc tính "Thực dụng".

Thu Minh Thù chuẩn bị sẵn sàng, nhấn vào giao diện rút thăm trúng thưởng đạo cụ, dùng ý niệm nhấn nút rút thưởng.

Tức khắc giao diện rút thăm trúng thưởng toả ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng màu xanh, tím, cam liên tục thay đổi, không chờ Thu Minh Thù hoàn toàn thấy rõ, trước mặt hắn chỉ còn lại có một luồng ánh sáng màu xanh.

Thu Minh Thù cẩn thận nhìn chằm chằm luồng sáng kia, phân biệt hình dạng vật phẩm trong đó, nhưng mà khi ánh sáng kia dần tắt, trước sau đều không thấy có gì xuất hiện, trong lòng Thu Minh Thù nao nao, không khỏi chần chờ, đến tột cùng là như thế nào? Đạo cụ của hắn đâu? Chẳng lẽ thứ này được hắn rút ra còn có thể bị thu hồi?

Ngay khi hắn nghi hoặc, có thứ gì giống như ánh sáng của đom đóm nhẹ nhàng từ trong đó nhảy ra, đáp xuống giữa mày hắn rồi tan ra như phiến bông tuyết.

Thu Minh Thù cảm giác được giữa mày chợt lạnh, hắn vội vàng duỗi tay đụng vào, nhưng mà đầu ngón tay lại không cảm nhận được gì.

Ánh sáng đom đóm lại như hoa tuyết kia đi vào giữa mày của hắn, không thể thấy lại được nữa.

Đó là...... Cái gì?

Ngay lúc Thu Minh Thù khó hiểu, tiếng hệ thống cứng nhắc bổng vang lên nơi chỗ sâu trong linh hồn của hắn: "Chúc mừng ký chủ đạt được "đạo cụ bị động: Sao trời vĩnh viễn không rơi."

"Sao trời vĩnh viễn không rơi?" Trong lòng Thu Minh Thù nghẹn rất nhiều lời nói, lại không biết nên nói như thế nào, sau đó hắn trầm mặc bỏ xuống phản bác, làm ngữ khí của mình có vẻ bình tĩnh nói: "Đó là cái gì?"

Hệ thống: "......"

Thu Minh Thù thở hắt ra.

Được được, tên này lại bắt đầu giả chết, chính mình vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có thể được hệ thống này giải thích, tất cả đều tự dựa vào chính mình tìm hiểu, giống thuộc tính thể lực khiến hắn suýt nữa hộc máu mà chết, cũng phải tự thân làm.

Thu Minh Thù miễn cưỡng bình tĩnh, hệ thống này đến tột cùng muốn hố hắn bao nhiêu lần, trong lòng hắn nghĩ ít nhất đạo cụ này vẫn là có điểm dùng, đạo cụ bị động hẳn là không cần hắn chủ động sử dụng là có thể tự có hiệu lực, thứ này đáng ra có hiệu lực từ khi tiến vào trong thân thể hắn, theo hướng tích cực, ít nhất đến nay hắn chưa có hộc máu té xỉu, điều này chứng tỏ đạo cụ này sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng.

Tác dụng chân chính của nó, chờ đến ngày sau sẽ biết.

Sinh bệnh làm tinh thần Thu Minh Thù dần dần mệt mỏi, hắn vỗn dĩ tính toán muốn thăng cấp mấy hạng thuộc tính, nhưng thân thể mệt mỏi thật sự chịu không nổi, nếu lại giống như lần trước không cẩn thận thăng cấp thuộc tính, chỉ sợ tính mạng của hắn lại nguy hiểm.

Suy xét như vậy, Thu Minh Thù cũng không hề lăn lộn, an tâm ngửi mùi thuốc mà ngủ thiếp đi.

·

Thuốc của thái y có hiệu quả không tồi, hơn nữa được nghỉ ngơi suốt đêm, thể chất yếu ớt đã khôi phục lại năng lực, ngày hôm sau Thu Minh Thù đã có thể đỡ tường đứng dậy hoạt động.

Buổi sáng không lâu, Tú Hạ thường lui tới gõ vang cửa phòng, Thu Minh Thù không muốn hình tượng bị hao tổn trừ mất giá trị kinh diễm, hắn không quên trang điểm, khoác thanh bào to rộng để trông bản thân có khí sắc tốt hơn chút, lúc này mới cho Tú Hạ đẩy cửa tiến vào.

"Nương nương, hôm nay nhìn ngài đã khoẻ hơn nhiều." Tú Hạ thấy Thu Minh Thù đã có thể đứng dậy, biểu tình cao hứng từ tận đáy lòng.

Thu Minh Thù lúc này còn ngồi ở trước gương, nghe thấy Tú Hạ nói, hắn quay đầu sang đối phương cười nói: "Trước kia không phải đều như vậy sao, có cái gì mà lo lắng, dù có chuyện gì thì qua hai ngày đều tốt lại."

Hắn nói như vậy, không biết vì tại sao, lại thấy Tú Hạ rõ ràng ngẩn ra một lát.

Thu Minh Thù khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"

Tú Hạ thẳng tắp nhìn chằm chằm Thu Minh Thù, qua một lát lại nhịn không được xoa xoa đôi mắt: "Nương nương, trên người ngài......"

Thu Minh Thù: "Hả?"

Biểu tình Tú Hạ hơi dại ra, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi người giống như đang phát sáng."

Thu Minh Thù: "......"

Hệ thống?!

Hắn nghe thấy lời này lập tức nghĩ tới hệ thống, cùng với đạo cụ đêm qua mà hắn quay được.

Hắn cho rằng quả cầu biến thân lúc ấy đã đủ kinh thế hãi tục, màu mắt thay đổi bảy màu, dải lụa không cần gió cũng tự động tung bay, thấy thế nào cũng không giống người bình thường, hiện tại có thêm ánh sáng trên người, mặc kệ bên trong hậu cung này mọi người có phải hay không phản ứng trì độn đối với loại chuyện kì lạ, nhưng thế này tuyệt đối không tính là hình ảnh bình thường gì!

Huống chi này vẫn là đạo cụ bị động! Là đạo cụ tự động phát huy tác dụng!

Thu Minh Thù nghe được Tú Hạ nói, lập tức một nhìn về trước mặt gương lần nữa, nhưng mà khi hắn thu hồi tầm mắt, hắn lại phát hiện gương mặt của chính mình trong gương cũng không khác gì so với trước kia.

Hắn hơi hơi nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Cái gì sáng lên?"

Tú Hạ thoạt nhìn cũng có chút kinh ngạc, nàng nhẹ nhàng "Ơ" một tiếng, nhìn Thu Minh Thù ngồi ở trước bàn, tựa hồ cũng hoài nghi bản thân vừa rồi là nhìn lầm: "Giống như lại không có."

Thu Minh Thù nghe mà kỳ quái, quay đầu lại hỏi: "Rốt cuộc có hay không?

Tú Hạ la hoảng lên: "Lại có!"

Thu Minh Thù xem phản ứng của nảng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Là ánh sáng như nào?"

"Giống ngôi sao, thật nhiều ngôi sao đang lóe lên." Tú Hạ vắt hết óc hình dung cảnh tượng mình nhìn thấy, "Nương nương ngài cực kì đẹp, thật sự, vừa rồi khoảnh khắc ngài quay đầu lại xem nô tỳ, xung quanh có những ngôi sao sáng lên, quá...... Quá đẹp."

Sắc mặt Thu Minh Thù chậm rãi trở nên cổ quái, hắn tựa hồ hiểu được ý của Tú Hạ, thực mau nói: "Ta còn có chút việc, ngươi đi ra ngoài trước đi, lát nữa ta sẽ kêu ngươi."

Tú Hạ tuy rằng còn có chút ngốc lăng, nhưng không cãi lời Thu Minh Thù, nàng nhanh chóng cúi đầu đáp ứng, xoay người rời khỏi phòng.

Mà Thu Minh Thù tuy rằng thoạt nhìn tâm tình bình tĩnh, nhưng đang đợi đến khi Tú Hạ rời khỏi, hắn lập tức vùi đầu làm thí nghiệm, muốn xác thực phỏng đoán của mình.

Hắn xoay người ngồi nghiêng ở trên ghế, đối diện với gương trên bàn, tiếp theo hắn thong thả mà quay đầu lại đi xem bản thân trên gương đồng......

Lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh trên gương đồng, trong gương ngũ quan của hắn như cũ, cũng không có bất luận biến hóa gì, nhưng mà bốn phía ở sau hắn, có một trận ánh sao trời đột nhiên toả ra, vầng sáng toả ra lóng lánh từ ngôi sao bốn cánh, đem toàn bộ hình ảnh đều tô điểm thành phong cách vô cùng hoa lệ.

Thu Minh Thù: "......"

......

...

Thì ra đây là "Sao trời vĩnh viễn không rơi".

Tác dụng của đạo cụ bị động này, chính là ngay lúc hắn quay đầu lại, sẽ có một tảng lớn ánh sao sáng đồng thời lập loè ở bên người, giống như phong cách đặc tả nhân vật trong truyện tranh.

Cái này thật là......

Kỹ năng này hoàn toàn không có tác dụng gì......

Thu Minh Thù thở sâu, dưới đáy lòng hỏi hệ thống: "Làm sao huỷ bỏ tính năng của đạo cụ bị động này? Có thể trả hàng không? Ta có thể không cần cái đạo cụ này không?"

Hệ thống không có đáp lại bất cứ điều gì.

Thu Minh Thù hô hai tiếng, lại tuyệt vọng mà hô thêm hai tiếng, vẫn như cũ không thấy bất cứ thứ gì đáp lại.

Hệ thống này thế nhưng không có dịch vụ hậu mãi.

Thu Minh Thù nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, lại biết không có bất kì tác dụng gì với trạng thái của chính mình, mấy ngày nay hắn đã dùng hết sự nhẫn nại của mình, hiện tại không thể không áp bức ra nhẫn nại cuối cùng, cưỡng bách chính mình lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Hắn bắt đầu suy xét sự tình kế tiếp.

Tuy rằng đồ vật của hệ thống này lung tung rối loạn không ít, nhưng vẫn có một ít kỹ năng tốt, tỷ như kỹ năng sáng suốt, tỷ như sức bền, tỷ như tương tác, hiện tại chỉ có những kỹ năng này có thể phát huy hiệu quả bình thường nhất, mà tương lai chờ đến khi hắn thăng cấp thuộc tính, những kỹ năng này có thể làm được gì, hiện tại hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

Một khi đã như vậy, phải tránh trừ đi giá trị kinh diễm, hơn nữa nên nhìn qua cảnh tượng của những cung điện khác, hắn đang nghĩ cách nhanh chóng lấy được giá trị kinh diễm.

Rốt cuộc cũng điều chỉnh tốt tâm thái, Thu Minh Thù lại bắt đầu chiến đấu cùng hệ thống, hắn gõ gõ mặt bàn, một lần nữa gọi Tú Hạ vào.

"Ta muốn làm một chuyện thú vị ở Hòe Ngọc Cung." Thu Minh Thù cười cười, hắn tránh động tác "Quay đầu lại", ngay từ khi gọi người tiến vào, tiếp theo hắn nói: "Ngươi thay ta đi đến những cung điện gần đây thỉnh vài tên khách nhân đến."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.