Đợi khi Hải Khanh quay lại, Tâm Nhi cũng nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc. Mọi thứ nơi đây thật sự rất khiến cô khó chịu và cảm thấy phiền phức.
Ngay khi bước vào nhà, cô đã chạy lại ôm lấy cánh tay Nhược Hải Tùng mà nhõng nhẽo
-Ba à, con gái ba mệt đến sắp chết rồi đây này.
-Haha ai làm gì mà con gái cưng của ta mệt như vậy?
-Thì còn gì nữa, cái buổi tiệc đó thật sự không phù hợp với con.
-Sao đấy, không nhắm được anh chàng nào đẹp trai vừa mắt?
-Thôi đi, con mới là không cần. Cái đám công tử, tiểu thư nhà giàu đấy ai cũng lên mặt ức hiếp người khác. Con gái ba thật ra cũng chỉ cần một người bình thường, biết yêu thương mọi người là được.
-Haha, thế con nghĩ người bình thường nào dám với tới con.
Cô bĩu môi ghim một miếng táo trên bàn cho vào miệng. Nhõm nhẽm một lát thì mẹ Nhược từ trên lầu bước xuống. Bà nhíu mày nhìn Tâm Nhi rồi nhìn Hải Khanh
-Rồi hai đứa ăn gì chưa?
-Con ăn rồi nhưng Tâm Nhi thì chưa ạ.
-Tâm Nhi, sao con lại không ăn.
Cô đang cắn miếng táo tự dưng lại cứng họng lại. Cô nên nói gì đây? Nói cô ăn đồ của tên Lăng Tuấn Hạo kia mang tới sao? Nếu như vậy thì chắc chắn tên Nhược Hải Khanh hai kia sẽ trêu ghẹo cô mất. Nhưng mà cô cũng no rồi, đành mở miệng cười gượng nhìn mẹ Nhược
-Dạ. . .tại. . .con. . .
-Con đó, người đã ốm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-theo-duoi-cua-lang-tong/3035856/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.