Tâm Nhi đứng đó nhìn anh, nước mắt theo khóe mi đã chảy xuống dọc hai bên má. Cô muốn chạy lại với anh nhưng lại nhớ bản thân đã xảy ra những chuyện gì. Bóng ma đó lại một lần nữa đè nặng lên cô khiến cô mất đi sự can đảm vốn có. Cứ như vậy, một người dang tay chờ đợi, một người lại ngập ngừng trong lo lắng và tủi nhục. Đến cuối cùng, Nhược Tâm Nhi cũng không thể đối mặt với anh, cô quay người dự bước đi thì bị giọng anh chặn lại 
-Em còn tính trốn chạy đến bao giờ? 
Cô đứng hẳn lại, nước mắt đua nhau chảy xuống, đôi chân như bị một tảng đá nặng đè lên không thể nhúc nhích. Lăng Tuấn Hạo từng bước chân một tiến lên đứng đối diện trước mặt cô. Nhìn Tâm Nhi khóc, anh đau lòng đưa tay lau đi hai hàng nước mắt rồi ôm lấy người con gái nhỏ này vào lòng 
-Ngốc sao? Anh còn ở đây thì việc gì phải trốn tránh? 
-Nhưng em không còn xứng đáng với anh. 
-Cái gì mà không xứng đáng? Anh nói cho em biết. Trên thế giới này, ngoài Nhược Tâm Nhi thì không ai xứng đáng với Lăng Tuấn Hạo anh cả. 
-Nhưng mà. . .híc. . .thân thể này của em. . . 
Nước mắt cô lại đua nhau chảy xuống làm ướt nhẽm đi ngực áo của anh. Lăng Tuấn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng nhỏ như muốn trấn an cô 
-Ngoan, em nghe cho rõ đây Nhược Tâm Nhi. Em không bị gì cả, hôm ấy không ai hãm hiếp em hết. Mỹ Nhiên đã cứu em, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-theo-duoi-cua-lang-tong/2940793/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.