Ông Lăng vừa lên đến nơi đã nghe hung tin, đôi mắt đã nhòe đi không ít, vội chạy nhanh về phía phòng cấp cứu. Tuấn Hạo và Tâm Nhi im lặng, đôi mắt thể hiện rõ sự bất lực qua cánh cửa phòng cấp cứu. Ông Lăng nắm lấy tay cô, nước mắt khẽ trào ra
-Tâm Nhi, mẹ con bị làm sao vậy?
-Con cũng không biết. . .con xin lỗi ba. . .là do con.
Ông Lăng ngồi xuống bên cạnh, Tâm Nhi không kiềm nổi nước mắt nữa. Một giọt rồi hai giọt cứ vậy lăn dài trên má cô. Hai tay cô đan chặt lại thầm cầu mong mọi chuyện sẽ sớm qua đi, mẹ chồng cô cũng tỉnh lại. Chỉ cần bấy nhiêu thôi thì bất cứ thứ gì cô cũng đánh đổi.
Lăng Tuấn Hạo nãy giờ vẫn một mực im lặng. Là do anh đang không biết làm gì ngoài chờ đợi hay là anh tiếp tục với vòng suy nghĩ luẩn quẩn rằng chính cô là kẻ hãm hại bà Lăng. Càng nghĩ, Tâm Nhi lại càng khóc nhiều hơn. Cô không biết tại sao dạo gần đây bản thân lại gặp những chuyện như vậy. Lùi không được, tiến không xong. Không có một cách nào để cô có thể hóa giải những hiểu lầm chồng chất hiểu lầm này.
Đèn cấp cứu sáng liên tục suốt một giờ đồng hồ. Bên ngoài vẫn cứ căng thẳng chờ đợi kết quả. Nếu bà Lăng thật sự xảy ra mệnh hệ gì, thì có lẽ cuộc đời Tâm Nhi cô sau này sẽ nhơ nhuốc lắm. Mà ngay chính bản thân cô cũng sẽ cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nếu lúc đó, cô không bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-theo-duoi-cua-lang-tong/2940745/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.