5 năm sau
Tiếng la hét vang trời của Nhược Tâm Nhi trong căn biệt thự rộng lớn. Hạ sinh một tiểu nhỏ đầy nghịch ngợm làm cô cũng mệt đến lả người
-Lăng Tuấn Phong, con mau ngồi lại ăn hết tô cháo cho mẹ.
Nhóc con đưa đôi mắt to tròn lên nhìn cô, chớp chớp vài cái lắc đầu. Cậu nhóc ham chơi chỉ chú tâm đến máy bay và siêu xe mô hình của cậu. Ăn hay không hình như là vấn đề không cần thiết. Nhược Tâm Nhi tức giận cầm theo chổi lông gà ra ngoài
-Lăng Tuấn Phong, mẹ nói con không nghe lời?
Nhóc con vừa thấy cán chổi nhỏ của mẹ liền mếu máo. Cô còn chưa kịp đánh phát nào đã giở trò ăn vạ
-Con không ăn. . .con không ăn. . .huhu. . .mẹ không thương con.
-Con còn dám ngồi đó ăn vạ mẹ? Có phải không làm mẹ tức chết thì con chịu không nổi phải không?
-Huhu. . .con không muốn ăn mà. . .
Lúc này, Lăng Tuấn Hạo cũng vừa về tớ nhà. Mới đứng trước cửa phòng khách đã bị một cục bông căng tròn lăn vào người. Nhìn con nước mắt tèm nhèm trên khuôn mặt nhỏ, Lăng Tuấn Hạo thở dài cúi xuống bế nhóc lên
-Con lại không chịu ăn sao?
-Híc. . .con không muốn ăn đâu. . .cháo rất dở.
Tuấn Hạo bế con bước vào trong nhà. Thấy cô đứng đó, anh khẽ cười hôn chụt vào môi cô
-Đừng giận nữa, để anh cho con ăn.
-Các người muốn làm gì thì làm.
Tâm Nhi tức giận bỏ lên lầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-theo-duoi-cua-lang-tong/2940727/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.