Chương trước
Chương sau
Lão nhìn lên trên menu và khẽ than thở. Giá tiền quả thật là vô cùng quý giá. Quý không hợp thói thường ạ.

Nhưng hắn đến thăm dò tất nhiên là phải gọi món đắt nhất.

- Cho ta 1 tô phở bò chính tông Nam Định đi.

Thanh niên có vẻ hơi bất ngờ vì có người gọi mon này. 9999 Ma thạch thượng phẩm không phải là số tiền nhỏ. Thấy thế, Cầm lên tiếng:

- Trong quán này, đưa tiền trước mới thể có món ăn.

Dường như đã biết được quy củ của quán, Cuồng Đồ khẳng khái vất ra 1 cái giới chỉ. Cầm cũng không thèm đếm mà đi vào trong bếp.

Không bao lâu sau, 1 mùi hương quyến rũ tỏa ra khiến Cuồng Đồ không khỏi say mê. Chỉ mùi hương thôi nhưng nó không thua gì 1 liều mê hương khiến cho 1 cao thủ Kim Ma như lão cũng không nhịn được mà trầm mê vào trong đó.

Nhưng không thể không nói, sự tự chủ của 1 kim ma rất cao. Hắn chỉ thất thần 1 chút thôi là lấy lại được ý thức ngay. Nhưng sự rung động mà mùi thơm kia mang đến vẫn còn tồn tại. Đây mới là mùi thơm thôi. Nếu như ăn rồi thì sẽ thế nào. Chính lão cũng không dám tự tin mình có thể cưỡng nổi sức hút của nó. Làm nô lệ của mỹ thực, không ngừng kiếm tiền, không ngừng nỗ lực để lại được thưởng thức thêm nữa.

Điều này tượng trưng gì, tượng trưng cho vô cùng vô tận tài phú, tượng trưng cho vô cùng vô tận mối quan hệ. Càng lúc, lão càng cảm thấy quyết định của mình là chính xác. Chỉ sợ thế lực sau lưng hắn dù không có cường giả nhưng chỉ cần có đầy đủ những món mê người như thế này thì sẽ có rất nhiều kẻ nguyện ý hỗ trợ diệt 1 Mê tộc nho nhỏ thậm chí thêm cả Tung Tộc. Quả thật giết bọn họ thì được nhưng cả tòa Dạ Ma Thành này có lẽ cũng chôn cùng.

Hắn không nghi ngờ điều đó, dù chỉ ở tòa thành này nhưng mà 1 số thông tin hắn vẫn biết. Ma đều là 1 lũ điên, sẵn sàng diệt cả 1 tộc chỉ vì bọn họ làm hắn khó chịu. Bây giờ cướp đi 1 đam mê của bọn chúng thì diệt cả tộc còn nhẹ đấy.

Chỉ ngửi mùi thơm thôi mà Cuồng Đồ đã suy 1 ra vô cực. Càng nghĩ hắn càng đổ mồ hôi. Thầm may mắn vì mình không làm gì đó quá khích. Mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn.

Đúng lúc đó, cầm từ trong bếp đi ra, bưng 1 bát tỏa mùi thơm quyến rũ.

Anh cẩn thận đặt bát lên bàn và nói:

- Xin mời thưởng thức. Phở bò chính tông Nam Định. Đảm bảo ngài có thể hài lòng.

Nhìn bát phở bò bốc mùi thơm quyến rũ, lão không nhịn được mà nuốt nước miếng. Nhưng lão lại có chút khó khăn không biết nên làm gì bây giờ để ăn vào. Chằng lẽ bốc.

Nhìn lão, Cầm lập tức biết vấn đề là gì. Anh mỉm cười làm mẫu 1 lần. Thật sự thì cách ăn cũng không khó, rất nhanh lão đã nắm được bí quyết. Múc 1 muôi nước dùng, trên đó có thêm vài sợi phở tự làm và 1 miếng thịt bò to bản. Điểm thêm 1 số loại rau hắn không biết tạo nên 1 sự hài hòa đến lạ.

Nuốt nước miếng, lão ăn trọn 1 miếng. Và ngẩn người. Lần đầu lão mới được ăn món như thế này. Thật sự lão cũng không biết mình nên diễn tả như thế nào. Chỉ 1 chữ, tuyệt. Đầy đủ hương vị trong 1 chiếc thìa bé nhỏ. Nước dùng đậm đà mà không ngất, ngọt nhưng không gắt.Ngoài ra còn có chút mặt, chút chua lại hơi cay cay. Bên trong chứa vô vàn hương liệu kết hợp 1 cách đầy tinh tế khiến người ta không nhịn được mê say. Tiếp theo là sợi phở tự làm mềm dai vừa phải, thấm đẫm nước dùng. Thêm miếng thịt bò chín tới ngon lành. Điểm thêm chút tươi của các loại rau. Có thể nói chỉ trong 1 thìa đã bao hàm vô vàn các loại vị khác nhau. Chúng kết hợp, bổ trợ cho nhau tạo nên 1 hương vị vô cùng mê người. Nó không gây nghiện nhưng khiến người ta nhớ mãi không quên. Chỉ muốn thưởng thức nó mãi, mãi mà thôi. Dù là kim ma như hắn cũng không thể nào có thể kìm chế ham muốn tột cùng của bản thân.

Chỉ trong nháy mắt, tô phở vốn không nhiều nhặn gì đã hết. Vẻ mặt lão đầy vẻ thòm thèm. Hiển nhiên 1 bát không hiến cho hắn thỏa mãn.

Nhưng thèm là như vậy nhưng hắn không thể không kiềm chế. Bởi đơn giản là không đủ tiền a. Hắn cũng chỉ mang theo 1 vạn Ma Thạch thượng phẩm. Không phải là hắn không muốn mang theo nhiều mà không thể. Dù là gia chủ nhưng cái chức của hắn cũng bấp bênh, có rất nhiều người bằng mặt không bằng lòng, nhưng lưng dựa của hắn đủ cứng nên vẫn giữ cái chức này. Nhưng dù vậy nếu hắn điều động tiền quá mức hiển nhiên không ổn. 1 vạn có thể nói là hạn mức cao nhất mà hắn có thể điều động.

Do đó, dù rất thèm nhưng mà hắn cũng không thể nào lại ăn thêm.

Nén sự thòm thèm, ông ca thán:

- Thật sự vô cùng ngon, chỉ 1 món thôi nhưng bao hàm rất nhiều thứ bên trong. Thật không ngờ rằng sẽ có 1 thứ có thể làm được. Cảm ơn lão bản đã cho ta 1 cảm giác khó có thể quên.

- Nhưng ta thắc mắc sao ngài lại bán ở 1 nơi như vậy. Dạ Ma thanh không có quá nhỏ nhưng tuyệt không quá to. Số người có khả năng tiêu thụ những món này cũng không quá nhiều nếu không muốn nói là quá ít. Cậu đến ma Đô có phải là tốt hơn không.Bây giờ sắp đến ma kiêu chi chiến. Thiên tài cũng như các thế lực tụ hợp lại. Buôn bán ở đó hiệu xuất cũng như là số tiền có thể kiếm được nó lớn hơn rất nhiều.

Cầm liếc nhìn cuồng Đồ và nói:

- Từ trước đến giờ, chỉ có người đến cầu chúng ta để được ăn chứ chẳng bao giờ có chuyện chúng ta sẽ chủ động bán như thế nào Nếu không phải lão gia tử muốn ta trải nghiệm cuộc sống, bắt ta tự kiếm tiền để đến tham gia ma kiêu chi chiến thì ngươi nghĩ ta sẽ ở cái tòa thành rách này sao.

- Hừ, nếu không phải là cái giá tiền đi truyền thống trận quá đắt trong tình trạng này mà ta chẳng được mang theo cái gì thì các ngươi đừng hòng có thể ăn những món này.

- Mà đó là việc của ta.Không liên quan gì đến lão. Có ăn nữa không, không ăn thì biến.

Cuồng đồ cũng không ở lâu và cũng không cần ở lâu bởi những gì hắn cũng đã biết được thông tin mình cần.

Điều đầu tiên đó là thanh niên này không có hứng thú thậm chí có thể nói là không biết được con hắn đến phá, có lẽ trong mắt hắn Long Ma cũng chỉ là 1 tên hề nhảy nhót thôi. Nếu không hắn cũng sẽ không tiếp tục buôn bán và kể lể việc không có tiền đi truyền thống trận như bây giờ.

Còn việc Cầm buôn bán bao lâu mà không đủ tiền đi truyền thống trận thì theo ông hòa toàn không nghi ngờ về điều đó. Truyền thống trận cao cấp mỗi lần đi bình thường đều cần đến 1000 Ma Thạch thượng phẩm để đến nơi xa xôi như Ma Đô. Trong cái thời điểm này thì giá tiền càng cao hơn cả. Không có quan hệ thì đừng mơ đến. Muốn dùng tiền trải đường thì cũng cần có vài vạn. Giá tiền ở đây đắt thật đấy, nhưng mà hàng cấp thấp cũng có. Lão cũng không tin ở ngoại thành này có nhiều người dám ăn hàng cấp cao. Do vậy theo lão mấy ngày này thì thiếu niên kia kiếm được vài ngàn là nhiều. Muốn đi truyền thống trận cap cấp còn cách rất xa,rất xa.

Và đây chính là cơ hội cho hắn..

Cần về chuẩn bị ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.