Chương trước
Chương sau
Cầm lâm vào trầm mặc, anh vẫn biết bản thân có rất nhiều công đức lực nhưng xem ra cái số đó còn nhiều hơn anh tưởng nhiều a. Đến cả thiên đạo còn muốn cọ 1 chút công đức thì rốt cục trong người anh có bao nhiêu công đức lực.

Nhưng đến đây lại có 1 vấn đề. Anh đã đi qua rất nhiều thế giới nhưng sao đến thế giới này mới có thiên đạo đi ra cọ công đức. Những thiên đạo kia chê sao. Hay là còn lý do gì khác.

Nếu đã không hiểu thì có lẽ nên trực tiếp hỏi a:

- Trừ bỏ thế giới ban đầu thì ta đã đi qua không ít thế giới. Tại sao không có bất cứ thiên đạo nào đi ra cọ công đức. Là do bọn họ không cần hay là do ta không biết

- Chính xác là do chàng không biết. cũng là do những thiên đạo đó cũng không có làm trắng trợn như tên này. Tất nhiên đó cũng là do bọn họ không tìm được người có khả năng đó. Dù sao thì người sở hữu thiên phú có thể giao dịch với thiên đạo cũng không phải ở đâu cũng có. Còn 1 lý do nữa là bọn họ sợ. Chàng không tưởng tượng được có bao nhiêu người đang theo dõi cuộc hành trình của chàng đâu. Bọn họ cũng không dám trắng trợn ra tay vì sợ rằng bản thân sẽ nhiễm nhân quả nặng nề mà đưa đến những rủi ro trí mệnh. Có lẽ thiên đạo của thế giới này đang gặp phải 1 nguy cơ to lớn nào đó nên mới phải đánh liều như vậy.

Như đoán được suy nghĩ trong đầu Cầm, tiểu Bích lại lên tiếng:

- Có lẽ chàng đang cảm thấy khó chịu trong lòng vì cuộc sống của mình bị người khac điều khiển. điều này thì chàng sai rồi. Không ai có thể nhìn được hoàn toàn vận mệnh của chàng cũng không ai dám xâm nhập quá sâu mà mạo hiểm tính mạng. bọn họ chỉ dám dùng 1 cách tự nhiên nhất đưa cho chàng chỗ tốt để sau này, nếu chàng có thể thành công thì bọn họ sẽ được lợi rất nhiều.

- Đừng hỏi ta rốt cục sứ mệnh của chàng là gì. Ta không thể nói được và cũng không biết quá nhiều để nói. Chỉ khi chàng đi đến tận cùng, đi tìm đến những người đó thì mọi bí mật có lẽ sẽ được giải khai.

- Đừng suy nghĩ quá sâu xa. Hãy cố gắng mạnh lên 1 cách nhanh chóng nhất. Chí có thực lực tuyệt đối mới khiến chàng đủ khả năng ứng phó với tình huống dù là hiểm nghèo nhất.

Nói rồi thân ảnh của cô mờ dần và biến mất cứ như có 1 lực lượng ẩn nào đó không cho cô xuất hiện thêm mà để lộ ra càng nhiều thông tin nữa.

Trong khi đó, Cầm vẫn trầm ngâm đứng tại chỗ. Trong đầu từng suy nghĩ mơ hồ hình thành.

…..

Xung quanh căn bàn lớn, 6 người ngồi quanh.Chính xác là 5 người ngồi đối diện với 1 người.

Còn ai khác ngoài Cầm cùng những cô gái. Bây giờ bọn họ đang chất vấn nhân vật mới đến ngôi nhà này. Hinagiku Kotori.

Sau 1 hồi nói chuyện, mọi người cũng coi như đã biết được 1 chút việc gì. Đơn giản chỉ là giao dịch có chút py của cô cùng với thiên đạo mà thôi.

Qua cuộc trò truyện với tiểu bích cũng khiến anh biết được mục đích thực của giao dịch này.

Nhưng giải quyết làm sao cũng là 1 vấn đề không dễ giải.

Phương án đầu tiên chính là tự anh thả tự do cho cô.

Anh hỏi:

- Bây giờ ta thả tự do cho cô thì sẽ có vấn đề gì.

Đáp lại anh là 1 câu trả lời bình tĩnh:

- Đây là 1 cuộc giao dịch công bình. Thiên đạo đã hoàn thành thì ta cũng cần hoàn thành. Miễn khi chủ nhẫn vẫn còn ở thế giới này thì ta vẫn là người hầu của ngài. Mãi đến khi ngài rời xa nơi này mà ta vẫn còn sống thì ta mới tự do. Nếu như ngài từ bỏ ra thì chứng tỏ ta không đủ xuất sắc để ở bên ngài, kết cục của ta sẽ là biến mất hoàn toàn do làm trái điều ước.

Vơi điều này Cầm cũng không biết nên làm sao. Cô đã nói rất rõ ràng, nếu như anh có thể để cô ở bên anh đến khi anh rời khỏi nơi này thì cô sẽ hoàn thành khế ước và thu được tự do. Nhưng nếu như anh bỏ cô giữa chừng vì bất cứ lý do gì thì khế ước sẽ được coi là vô hiệu và cô…. Sẽ tan biến khỏi thế gian này.

Cầm có thể từ bỏ sao. Anh không vô tình được như vậy a. dù biết đây là bị người không bị thiên tính kế khiến anh vô cùng khó chịu nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ quyết liệt làm việc này a.

Đến nước này thì còn làm gì nữa. Tất nhiên là thu lưu cô mà thôi.

Anh thở dài 1 hơi:

- Được rồi, từ bây giờ cô cứ ở lại đây đi. Ta cũng không hạn chế tự do của cô, cô muốn đi đâu thì đi. Muốn làm gì thì làm. Ta không muốn vì làm cho ta mà cuộc sống của cô bị xáo trộn

- Cái này thì chủ nhân không cần quan tâm. Sau khi ký kết hiệp ước thì trừ mấy người ở đấy ra, tất cả mọi người quen đều quên ta rồi. Trên đời này không còn người nào tên là hinagiku Kotori nữa mà chỉ có 1 người hầu Kotori tận tâm mà thôi.

Nhưng đáp lại cô là ánh mắt sâu như biển của Cầm:

- Đừng có giấu mình. Ta không biết cô cùng thiên đạo giao dịch cái gì cũng như cô đã học tập được cái gì từ nó. Phải công nhận về mặt chối bỏ cảm xúc thì sợ không ai qua được thiên đạo. Có thể biến 1 người đầy cảm xúc như cô trở thành 1 người hầu hoàn mĩ như thế này chỉ trong vòng có 1 ngày.

- Nhưng cô rốt cục vẫn là con người. dù cho cô có che dấu tốt như thế nào đi nữa thì sao có thể che dấu hoàn toàn. Cô vẫn có cảm xúc, khi ta nói đến tiếp thu cô nhưng mặc cô muốn làm gì thì làm, con mắt cô có hơi xao động. Cô vẫn muốn quay lại cuộc sống trước kia đúng không. Bởi cô biết cái hứa hẹn ta ra đi thì cô được tự do cũng là 1 hi vọng mờ mịt. Ta ra đi chỉ có 2 khả năng, 1 là ta chết già,2 là ta chết bất đắc kỳ tử. Xét trường hợp 2 trước đi, với thực lực của ta bây giờ thì chết bất đắc kỳ tử chỉ khi đối mặt với 1 kẻ địch quá mạnh. Thân là thiếp thân hầu gái của ta thì cô có còn hi vọng sống sót không. Hiển nhiên không. Còn về trường hợp thứ nhất. Ta biết cơ thể của cô đã được thiên đạo cải tạo qua nhưng cùng lắm chỉ khiến cô sống lâu hơn mà thôi chứ không thể khiến cô bất tử. Nhưng điều đáng nói tăng lên được bao nhiêu. Khiến cô sống lâu bao nhiêu.

- Cô không mạnh bằng ta. Đây là thứ ta có thể cảm nhận được. Với khả năng của ta thì sống lâu vài trăm năm là ít. Khi ta chết, cô được tự do thì cô nghĩ cô có thể sống thêm bao lâu. Đồng thời khi đó thế giới đã thay đổi như thế nào, không còn người thân nữa thì liệu cô còn có lý do sống tiếp hơn.

- Ta thấy được sự tuyệt vọng ẩn dấu bên trong cô. Cô chắc chắn đã suy nghĩ được đến như vậy. Và đó có lẽ cũng là lý do khiến cô có thể giấu cảm xúc sâu như vậy.

Cầm tiến đến xoa đầu cô mỉm cười nói:

- Ta là chủ nhân của cô đồng thời cũng là thầy giáo của em. Đối với ta, chứng kiến 1 học sinh tuyệt vọng trong tầm tay mà không cứu là 1 điều không thể chấp nhận. Ta biết em không có khả năng khiến những người mất trí nhớ nhớ lại nhưng không sao, em có thể làm lại, em có thể làm quen họ từ đầu a. Với thân phận là chủ nhân, ta ra lệnh cho em tiếp tục đi học cũng như tiếp xúc với những người thân của em. Hãy tận hưởng hơi ấm trong khi còn có thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.