Sau 1 hồi điều tức, Lăng Lạc Thần vẻ mặt khó coi trở về. Trông cô có vẻ không bị thương nhưng xem ra tâm tình bị đả kích rất nhiều. Cũng đúng thôi, cô cùng Mã Tiểu Đào dù không nói nhưng đều có sự cạnh tranh ngầm. Bây giờ Mã tiểu Đào thành công mà cô thất bại thì tâm lý không chịu trùng kích mới là lạ.
Nhưng Cầm còn nhìn ra nhiều hơn nữa, anh tiến lên nói:
- Nàng đã sơ xảy. Khi thấy Tiểu Đào thành công thì khí trong người nàng hơi loạn khiến cho thất bại trong gang tấc. Ta biết nàng không chịu thua Tiểu Đào nhưng mà đừng để việc cạnh tranh khiến cho bản thân sa đọa
- Ta cũng không nói nhiều. hiện tại bây giờ nàng không thể nào so sánh với tiểu Đào vô luận về tu vi hay là về thực lực cũng như võ hồn. tự mình cố gắng vượt qua để tiếp lấy nhục nhã chỉ là hạ sách mà thôi. Bây giờ nàng sẽ không đánh bại được Tiểu Đào đâu.
Lăng Lạc Thần cúi đầu không nói, nàng biết điều đó nhưng mà nàng vẫn muốn tranh 1 chút gì đó. Có lẽ là lòng hư vinh trong người đi.
Tuy nhiên, khi nghe được lời Cầm nói, trong lòng Lăng Lạc Thần không nhịn dâng lên ủy khuất.
Nước mắt có chút không nhịn được dâng lên.
Nhưng ngay sau đó, 1 vòng tay ấm áp ôm lấy nàng kèm theo 1 dọng nói trầm ấm:
- Ta biết nàng bây giờ rất khó chịu nhưng mà sự thật không phải do cảm xúc của 1 con người mà thay đổi. nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-bi-999-em-gai-chinh-phuc/2784569/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.