Cầm nhắm mắt lại cảm nhận đống tri thức mà mình tiếp nhận. Anh khẽ thở dài 1 hơi. Đúng là bàn về linh hồn thì vong linh pháp sư hiểu sâu thật.
Kết hợp nó với những tri thức cơ bản về linh hồn mà Cầm có được từ đống tri thức tạp nham trong đầu anh chàng, Cầm đã tìm ra được 1 bước đi mới để hồi sinh người đó.
Khẽ mỉm cười. cầm cúi đầu thật sâu trước Y Lai Khắc Tư:
- Cảm ơn lão, nhờ có lão mà ta có thể nói đã chắc phần nào hoàn thành việc đó rồi. Giờ ta cần đi rồi. Để trả ơn lần này, ta sẽ âm thầm giúp bản thể này đi.
Và anh chàng lùi ra khỏi tinh thần hải của Hoắc Vũ Hạo mà không quên để lại 1 câu:
- Tốt nhất là không nên cho hắn biết về sự tồn tại của ta đi. Nếu không thì có rắc rối không cần thiết đó.
Cùng lúc đó, Cầm đang ngồi khoanh chân bên ngoài chợt mở mắt.
Nhìn về thiếu niên đang ngất trước mặt mà khẽ thở dài 1 hơi. Tuyết đế đã hiến tế cho hắn nên có thể nói là số phận của thiếu niên này đã có thể hướng đi hướng khác. Còn mạnh hay yếu hơn thì quả thật Cầm cũng không thể nào xác định được.
Nhưng có lẽ Cầm sẽ cố hết sức đền bù đi.
Rồi không do dự nữa, Cầm biến mất sau hàng cây.
Anh đã trở về học viện rồi.
Nhưng Cầm cũng không có ý định trở về ngoại viện mà vẫn ở trong cái nơi mà hắn luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-bi-999-em-gai-chinh-phuc/2784083/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.