Bờ biển chạng vạng tối, từng đợt tiếng sóng vang lên ngoài cửa xe, phía chân trời đã dính vào màu đỏ vàng nhàn nhạt, từ xa nhìn ra, có thể nhìn thấy rất nhiều con chim bay lượn trên bầu trời.
Đường Liệt quả thật mang cô đến một bờ biển không người, xe dừng lại đối mặt với biển, mở cửa xe là có thể trực tiếp đạp lên bờ cát.
Lạc Dĩ Phương cắn môi, tâm tình khẩn trương khiến cho toàn thân cô giống như cây cung giương căng, tay nhỏ bé của cô lặng lẽ mò về phía tay nắm cửa, định xuống xe trước một chút, dù sao kéo được chốc lát thì chốc lát, nán lại trong không gian nhỏ bé này cùng Đường Liệt, đầu của cô lại bắt đầu hôn mê.
“Em đang sợ sao?” Đường Liệt hơi đùa cợt hỏi, lấy gói thuốc, thong thả ung dung rút ra, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng, phả khói về phía cửa sổ xe mở một nửa.
“Tôi không có.” Lạc Dĩ Phương hy vọng giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút.
Chỉ có điều bị anh hỏi lên như vậy, tay nhỏ bé đang đặt lên nắm cửa rụt về. Hừ! Mặc dù cô không có tư cách từ chối anh, nhưng tuyệt đối không yếu thế trước mặt anh.
“Không có là tốt nhất. Tôi không hy vọng [email protected] lát nữa em quá căng cứng, làm như vậy không có ý nghĩa.”
Gương mặt của Lạc Dĩ Phương còn đỏ hơn trời chiều ở biển.
Anh cố ý bắt nạt cô, dùng phương thức này để cho cô khó chịu sao?
Cho dù... Cô chưa bao giờ nếm thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cu-tra-thu-cua-ac-ma/2353061/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.