Lạc Dĩ Phương nhanh chóng nhìn lướt qua gò má của anh, hô hấp hơi gấp rút, lại cắn cắn môi theo thói quen.
Một lát sau mới lên tiếng, “Anh đã cái gì cũng biết, cần gì phải hỏi chứ?”
Người đàn ông này khiến người ta quá mù mờ, đều sẽ ngoài ý muốn làm ra một chuyện, nói ra một vài lời, quậy đến trái tim cô chấn động mạnh, không biết làm sao.
Môi mỏng của Đường Liệt câu lên, lại thản nhiên nói: “Mà tôi lại có một chuyện không biết... Tại sao em liều chết tránh tôi?”
“Hả?! Tôi, tôi không có...”
“Nói dối sẽ phải trả giá thật lớn, Dĩ Phương.” Sức lực bàn tay thoáng tăng thêm, gần như muốn cầm đau bàn tay nhỏ bé của cô rồi, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, ngày đó chúng ta làm rất thoải mái, em ôm tôi thật chặt, vui vẻ thét chói tai, khóc thút thít, tại sao sau khi xong chuyện lại trở mặt?”
Vô cùng choáng váng đó lần nữa đánh tới, huyết dịch toàn thân Lạc Dĩ Phương cũng sắp sôi trào, nghĩ đến anh mạnh mẽ mà có lực xuyên qua, bộ ngực của cô phập phồng càng lúc càng nhanh, cảm giác không khí bên cạnh cũng cách xa cô, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.
“Anh, anh không được nói nữa, chúng ta... Không thể nào, anh biết rõ nguyên nhân, tại sao còn muốn tới tìm em?”
Bước chân Đường Liệt đột nhiên dừng lại, anh nghiêng người sang, cặp mắt sắc bén như chim ưng săn mồi dieendaanleequuydonn chớp cũng không chớp mà nhìn cô chằm chằm, thu hết vẻ mặt u buồn lại dịu dàng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cu-tra-thu-cua-ac-ma/2353048/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.