Giữa không gian im lặng bầu không khí thật sự đầy căng thẳng len lỏi sự sợ hãi. Yến Nguyệt khẽ như cảm nhận được sự sợ hãi của Võ Hạ Như. Đúng như cảm nhận sau khi phát súng vang lên tầm hai phút sau. Mắt Võ Hạ Như chợt ửng đỏ lên và chất lỏng trong suốt nhỏ giọt kéo dài trên hai gò má Võ Hạ Như, cô chợt khóc lớn. Phía lưng của Yến Nguyệt bỗng chốc có phần lạnh nhạt đi ánh mắt dần bi thảm u tối. Thính giác cô đang cảm nhận được âm thanh khóc thét của Võ Hạ Như. Khóc ư? đã bao nay cô chưa bao giờ được khóc kể từ khi mẹ và ba cô mất, kể từ lúc đó khó có ai có thể làm cô khóc được, cái chết của gia đình cô cứ mờ mờ ảo ảo ngay cả cô cũng không hề biết nguyên nhân họ chết. Cả phòng đều im lặng chỉ nghe rõ tiếng khóc của Võ Hạ Như, tiếng khóc của sự sợ hãi. Đây có lẽ là thời cơ thích hợp nhất để bọn chúng bay vô bắt Yến Nguyệt nhưng bọn chúng không làm. Bởi vì sao? Chưa có sự mệnh lệnh của Lưu Mã Nhượng kẻ bắt Yến Nguyệt và Võ Hạ Như
... RẦM...
Võ Hạ Như ngừng khóc, Yến Nguyệt tạm gác sự đau khổ qua một bên cả phòng quay về phía cửa chính. Là Phong Thiên Kiệt, hắn dẫn cả một binh đoàn vào trong này (- _ -),tròng mắt cô quay tròn về sự màu mè của hắn. Hắn nhìn xung quanh và nhìn cả phía cô, thế nào cũng đoán ra được chút gì đã diễn ra rồi, khóe môi hắn cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cu-cua-tong-tai/90130/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.