Cô lái xe ra đường cái, đi hơn mười phút đồng hồ cũng không nhìn thấy một hàng quán nào, cuối cùng cô quyết định đạp thêm chân ga bay thẳng về phía trước, cứ như vậy chạy thêm mười phút, rốt cuộc cũng tìm được một tiệm cơm trông cũng tạm được. Cô dừng xe, vào tiệm gọi một phần cơm, cấp tốc ăn. 
Một trận gió cuốn mây tan, thời điểm Qua Lâm từ trong quán ăn đi ra trời càng tối. Cô không dám chậm trễ, nhanh chóng phóng xe về biệt thự, nhưng khi cô đến biệt thự, trong lòng cuồn cuộn dâng lên cảm giác bất hảo. 
Bởi vì trước mặt, toàn bộ biệt thự, đến giờ khắc này vẫn tối thui. Trong biệt thự không có ai? Đi nơi nào? Đi lúc nào? Nghĩ tới nghĩ lui, nội tâm Qua Lâm như bị tảng đá đè nặng. 
Không phải Tô Chỉ đã đi rồi chứ? Không phải đã bị Quốc sư đưa về Đại Doanh đi? 
Vừa nghĩ như vậy, Qua Lâm liền mất bình tĩnh, nội tâm cô đột nhiên bốc lên ngọn lửa lớn. Trong nháy mắt, cô chạy hai bước lớn về phía trước, nhìn độ cao, hít thở sâu, nhảy lên hàng rào. 
Cái hàng rào này ngoại trừ phía dưới có cái bệ đỡ nhỏ, toàn bộ phần ở giữa đều trơn tuột không chỗ bám, cái này nếu là lúc bình thường, Qua Lâm có dùng toàn bộ sức lực cũng không leo lên được. Nhưng hôm nay không giống, tình huống khẩn cấp người ta thường bộc lộ sức mạnh tiềm ẩn, cô hít một hơi thật sâu, dùng khí lực toàn thân bắt đầu leo, tay bị thanh thép kẹp đau đớn khó nhịn cô cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-xem-nhu-co-loi-hai/1766064/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.