Lời vừa nói xong, cô lập tức ý thức được, đè thấp âm thanh hỏi "Không phải ngươi muốn cùng đi với hai người kia chứ? Ngươi quen với bọn họ? Ngươi có biết lần trước thiếu chút nữa ta đã chết trong tay bọn họ không?"
"Ngươi đừng lo." Tô Chỉ khẽ lắc đầu "Ta biết hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì, chuyện lần trước xảy ra với ngươi ta sẽ hỏi hắn, trước ngươi đừng đoán mò, được không?"
"Ta đoán mò?" Nghe Tô Chỉ nói như vậy, Qua Lâm liền không vui "Chỉ một chút xíu nữa là hắn đã đưa ta đi chầu ông bà, vậy mà còn nói ta đoán mò? Có phải là phải chờ ta chết rồi, hắn chính miệng nói hắn giết ta, lúc đó mới không phải đoán mò?!"
"Ngươi..." Tô Chỉ chỉ thốt ra được một chữ, không biết nói gì nữa, bởi vì công phu càn quấy của Qua Lâm đúng là làm cho người ta không biết phải nói gì, cho nên nàng hít một hơi, "Không thèm nói với ngươi nữa, ta đi đây."
"Không cho phép đi." Qua Lâm kéo tay Tô Chỉ, "Những người kia quá nguy hiểm, không cho phép đi."
"Ta thật sự quen với bọn họ." Tô Chỉ nghiêm túc nói.
"Ngươi từ đâu quen biết họ?!" Qua Lâm vừa dứt lời, lập tức rùng mình, đúng vậy, ở thời đại này Tô Chỉ không có quen biết ai, chẳng lẽ... "Bọn họ... bọn họ là người Đại Doanh?" Phản ứng bản năng, Qua Lâm liền bất khả tư nghị hỏi.
"Đúng." Tô Chỉ gật đầu.
Trời.
Qua Lâm trong lòng kêu lên một tiếng, lập tức cảm thấy chóng mặt, ngươi nói có phải hôm nay có hơi ly kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-xem-nhu-co-loi-hai/1766039/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.