Ngày hôm sau mở mắt ra, trời đã sáng rõ. Qua Lâm mò mò đồng hồ trên đầu giường, đã mười một giờ, cô nhắm mắt nằm nướng thêm mấy phút đồng hồ, lúc này mới nhớ tới, hình như hôm nay còn có chuyện gì đó quan trọng phải làm ah. 
Nhanh chóng xoay người rời giường, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo. Đợi hoàn thành tất cả, Qua Lâm chuẩn bị ra ngoài, lúc này mới chợt nhớ tới Tô Chỉ. Phòng khách, phòng khách hôm nay tại sao không có thân ảnh của Tô Chỉ? 
Nàng không phải là... 
Qua Lâm thầm kêu không tốt, không ra cửa nữa, hai ba bước chạy đến phòng ngủ lớn của mình, bắt đầu gõ cửa. Ông bà cha mẹ ơi, đừng nói là vị công chúa này lại cầm tiền đi mua một đống lớn gà vịt thịt cá nữa nha, ngày nào nàng cũng như vậy, ta có là thần tiên cũng chu cấp không nổi ah! 
'Cộc cộc cộc', Qua Lâm hận không thể đập sập cửa, như thế nào không có người đến mở cửa ah? Lại gõ thêm mấy chục cái, đợi Qua Lâm mất hết hy vọng, cái cửa vậy mà mở ra! 
Trong phòng ngủ xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt cực độ, Tô Chỉ ẩn nhẫn thấp giọng nói "Ngươi tại sao có thể ồn ào như vậy." 
"..." 
"Ngươi lại muốn gì? Mỗi ngày thức dậy là lại ầm ĩ vậy hả." Tô Chỉ ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt lại như mùa đông khắc nghiệt, thật đúng là không thể để người ta sống dễ chịu mà. Qua Lâm nuốt nuốt nước bọt, cảm thấy trên đỉnh đầu như có cái chuông lớn chụp xuống, khí thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-xem-nhu-co-loi-hai/1766014/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.