Trải qua tiết mục nho nhỏ xen giữa này, tâm tình tốt đẹp của Qua Lâm Qua Lâm đều bị đánh bay bặt vô âm tính, mặt cô đen lại như khối than đá, kêu Khương Ngọc tiếp tục đi.
Trên núi nhiều bụi gai, khắp nơi đều có những thứ làm người ta bị thương, nhưng vì để kịp buổi chiều xuống tới chỗ đậu xe dưới núi, Qua Lâm chẳng quan tâm đau đớn, dồn hết sức chạy thật nhanh, mọi người như tên bắn, tiểu đội bốn người không ai lên tiếng, suốt đường đi chỉ nghe được âm thanh của tiếng điểu trùng trên núi.
Một đường chưa từng ngừng, mấy người đều đói, liền lấy lương khô và nước ra dùng, đương nhiên 'mấy người' ở đây nói là không có Tô Chỉ. Tô Chỉ như nhân vật thần kỳ, điều này khiến người đưa lương khô cho nàng là Qua Lâm suy nghĩ không thông, bà cô này ngủ một ngàn năm trong cổ mộ, không có giọt nước, vậy mà hiện tại không đói cũng không khát? Nàng là quái vật ah, quái vật ah?
Đối với ánh mắt khiêu khích của Qua Lâm, Tô Chỉ chẳng muốn mở miệng nữa, nàng nheo mắt, cong môi, trực tiếp thủ thế 'chọc vào hai mắt ngươi'!
Móa!
Qua Lâm bị dọa toàn thân run lên, vội vàng dịch chuyển ánh mắt, quay đầu tiếp tục chạy. Trong lòng cô vẫn buồn bực, làm sao vậy, vì cái vì đây? Cô trước kia không có tật xấu nhìn chằm chằm người khác ah, hai ngày này cô bị nhiễm cái cổ quái gì rồi hả?
Vấn đề nhàm chán như thế mà Qua Lâm suy nghĩ suốt một đường, chạy tới trước xe, cô rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-xem-nhu-co-loi-hai/159497/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.