Ngoài Vô Ưu ra thì người vui mừng nhất vẫn là ba bảo bảo, nhất là Nam Cung Tĩnh cả các quãng đường đều không an phận chút nào cả.
Ngồi trên xe ngựa một lát nhóc đã la hét đòi cưỡi ngựa, Nam Cung Viễn cưng chiều nữ nhi liền lấy ngựa của mình cho nhóc ngồi cùng khiến cho nhóc cả quãng đường đều cười tít mắt.
Nam Cung Tẫn thấy thế cũng chẳng chịu ngồi yên, nhóc cũng xin mẫu hậu để cưỡi ngựa cùng sư phụ của mình, chỉ riêng Nam Cung Hiên là ngoan ngoãn ngồi trên xe ngựa thôi, cũng khiến cho Vô Ưu đỡ đau đầu phần nào.
Từ khi ba bảo bảo hơn hai tuổi Nam Cung Viễn đã lựa chọn sư phụ để dạy võ công cho ba nhóc, Nam Cung Viễn nói học võ từ nhỏ sẽ rất tốt cho sau này.
Sinh ra trong hoàng thất phải định sẵn trong nguy hiểm nên Y muốn các nhi tử của mình phải mạnh mẽ có như thế mới có thể an toàn được.
Vô Ưu rất tán thành cách sắp xếp của chàng, vì nàng cũng thế từ nhỏ đã được đích thân dạy võ công cho nên tuổi nhỏ cơ thể nàng rất khỏe mạnh không ốm đau nhiều và cái nàng thích nhất là có thể tự tay đánh kẻ xấu, không ai dám bắt nạt nàng.
Cuối cùng sau hơn hai tháng hành trình đoàn người đã tới Nam Phong Quốc, gần đến nơi Vô Ưu cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Lại nhớ nơi này hơn bốn năm trước nàng tâm trạng buồn bã thấp thỏm đến Sở quốc, sau bốn năm trở lại nàng đã là mẫu thân,mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-vo-uu/3549183/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.