Cái mà Y cảm thấy ghê tởm nhất là ả ta lại giả từ bi giả mèo khóc chuột, ngồi bên bờ hồ khóc rất thê lương.
Lúc này phụ hoàng cũng vừa mới đi qua, khi biết sự tình thì vội vã cho người xuống cứu Y, nhưng Y làm sao để cho ả ta đạt được mục đích.
Lúc bấy giờ Y mới ngừng nín thở và trồi lên trong sự ngỡ ngàng của ả ta và mọi người.
Trước mặt bao nhiêu người Y đã nói ra hết toàn bộ việc làm của ả, khiến cho ả ta lúc đó chỉ biết trợn mặt đứng nhìn.
Khi thấy sắc mặt phụ hoàng tức giận, ả ta mới định hình lại và vội vàng quỳ xuống khóc lóc kêu oan.
Nhưng vẻ mặt thất thố của ả ta làm sao qua mặt được phụ hoàng chứ thế là cái kết của ả ta mưu hại long tự bị phế bỏ chức vị đày vào lãnh cung.
Nam Cung Viễn ở trong cung quá lâu nên đã quá chán ghét trốn hậu cung rồi.
Lại thêm chuyện mẫu thân ruột của mình nữa mới dẫn đến câu chuyện như ngày hôm nay.
Hóa ra không phải nữ nhân nào cũng như thế, không phải ai cũng như vậy, ngay từ ngày đầu nhìn thấy nàng Y đã bị mê hoặc hoàn toàn.
Y có bản lĩnh của riêng mình nên bất kỳ ai cũng không thể bắt Y phải làm theo ý của bọn chúng được.
Phải nói là cả hoàng cung không ai không biết hoàng thượng yêu chiều và thương yêu hoàng hậu như thế nào.
Chớp mắt Vô Ưu cũng đã đến Sở quốc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-vo-uu/3549162/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.