Dạ Vô Hành biết thê tử lo lắng chuyện gì, thật ra chuyện này Y cũng không muốn một chút nào nhưng dường như là nhân duyên vậy.
Nhưng suy cho cùng hoàng thượng Sở quốc cũng là một nhân tài hào kiệt nếu nữ nhi của ông có thể gả cho Y thì đó cũng là một điều tốt.
Duy chỉ có điều là Sở quốc quá xa xôi mà cả nhà mới vừa đoàn tụ nên có chút không nỡ mà thôi.
Biết thê tử lo lắng nên Dạ Vô Hành nhanh chóng đo đến Trữ Tú cung.
Ông càng nghĩ càng khâm phục Nam Cung Viễn thật sự là một nhân tài.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà Y đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó, nói là bàn bạc nhưng thật ra chỉ mình Y nói, chủ trương cũng của một mình Y.
Sa tướng quân của Sở quốc đã dẫn hai vạn bjnh lính đang trên đường tiến đến biên giới.
Sa tướng quân là ai kia chứ, Y được mệnh danh là chiến thần của Sở quốc, đánh đậ thắng đó, nếu lần này ra trận là Sa tướng quân thì tin chắc rằng Nam Phong quốc có thể nắm chắc phần thắng.
Càng nghĩ ông càng cảm kích nữ nhi, thân là nữ nhi nhưng lại đối đáp thật dứt khoát không hổ danh là con cháu hoàng gia.
Khi Dạ Vô Hành vừa tới thì Lưu hoàng hậu vội đj nhanh ra nước mắt như mưa nói:
"Vô Hành thiếp không nỡ rời xa Vô Ưu, chàng có cách nào không, cả nhà chúng ta vừa đoàn tụ thiếp làm sao nỡ để nữ nhi phải thành thân nơi xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-vo-uu/3549139/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.