“Đi ra!” Tử Xa Hiếu Nhân lại khẽ nâng giọng.
Nhiễm Tự sửa sang lại cách ăn mặc một chút rồi hít sâu, trong đôi mắt khẽ xoay chuyển, nghĩ nghĩ thử mình nên giải thích nguyên nhân vì sao nàng ở nơi này cũng thử biểu hiện sao cho tự nhiên một chút, chuẩn bị đi ra ngoài gặp Tử Xa Hiếu Nhân đang phẫn nộ ở chỗ kia.
“oái……” Mới vừa bước ra được nữa bước, còn chưa kịp lên tiếng đã bịt kín miệng kéo trở về theo quán tính mà ngã vào lồng ngực của người kia. Là ai!
Nhiễm Tự nhẹ giãy dụa một chút, lập tức người đang ôm nàng liền khẽ gõ lên đầu nàng tựa như đang dỗ một đứa nhỏ đang ầm ỹ náo loạn khiến cho Nhiễm Tự dần dần bình tĩnh lại.
“Chỉ là một con thỏ con thôi!” Giọng nói vui vẻ của nữ tử kia lại vang lên.
“Đi thôi.” Là giọng nói của Tử Xa Hiếu Nhân.
Đợi trong chốc lát cho đến khi bên kia ngọn núi giả không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào lúc này Nhiễm Tự mới chớp chớp mắt ý nói đi rồi sao?
“Mạo phạm rồi.” Giọng nói ôn nhu mềm dịu tựa như một dòng nước trong trẻo chảy qua trái tim.
Vừa buông Nhiễm Tự ra đã lập tức đứng dậy xoay người sang hướng khác.
Nam tử ngồi ở trên xe lăn, trên người mặc trường bào tơ lụa màu băng xanh, trên đầu đội ngọc phát quan màu xanh, khóe miệng khẽ cong dùng cặp mắt ôn nhu dịu dàng như nước nhìn về phía Nhiễm Tự.
“Đa tạ.” Nhiễm Tự đối diễn với đôi mắt của nam nhân kia, cực kỳ bình đạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-vi-than-co-benh/1103534/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.