Hime từ trong hôn mê tỉnh lại. Cô ngơ ngác nhìn quanh phòng hết một lượt, không có lấy một bóng người.
Ngồi ngây ngốc hồi lâu, Hime chợt nhớ đến giấc mơ của mình. Hình như cô đã trải qua một giấc mơ rất dài, trong mơ cô thấy mình bị Pie bắt, còn Minh Anh bị ép nhảy từ trên cao xuống.
Tim Hime bất giác đập mạnh liên hồi, vội vội vàng vàng tháo ống truyền, bước xuống giường.
Còn chưa rời khỏi giường, một nữ bác sĩ mở cửa đi vào.
- Vừa mới tỉnh lại định đi đâu?
Hime không nói, nhất định muốn rời khỏi giường, cô muốn đi tìm Minh Anh chứng thực mọi chuyện. Nhưng còn chưa ra được cửa, nữ bác sĩ kia đã chặn trước mặt cô, nghiêm giọng nói.
- Cô gái! Cô hôn mê hơn ba ngày mới tỉnh lại, cần được kiểm tra.
- Ba ngày?-Hime nhìn về phía bác sĩ, ngạc nhiên hỏi lại.
- Phải! Tính luôn hôm nay đã là ba ngày.
Hime sững sốt lùi một bước. Như chợt nhớ đến chuyện gì, cô đưa tay sờ lên cổ, chạm phải băng gạc, vết thương rất chân thực. Không phải vết thương này chỉ có trong giấc mơ của cô? Cớ sao ở hiện thực nó cũng tồn tại thế này?
Hime như sực tỉnh từ trong mộng. Hóa ra tất cả mọi chuyện đều là thật, chuyện cô bị Pie bắt là thật, chuyện Minh Anh nhảy xuống cũng là thật. Đầu óc cô mơ mơ hồ hồ nghĩ đến tình huống lúc đó, Minh Anh thực sự đã lao mình xuống dưới, thật sự đã...
Mắt cô bỗng dưng cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407890/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.