Lucy rót một cốc nước, đặt trước mặt Huy, cô thong thả ngồi xuống ghế.
- Sao không nói gì? Chẳng phải anh có chuyện muốn nói sao?
Huy vẫn im lặng, nhìn Lucy không chớp mắt. Người con gái ngồi trước mặt cậu đây thực sự là Pie sao? Trong trí nhớ của cậu, Pie là cô gái rất dễ xấu hổ, còn thường giả vờ hất mặt lên để tỏ ra mình chẳng bị sao cả. Những lúc đó, lời nói của cô rất rối loạn, cuối cùng cãi không được nữa thì sẽ dùng bạo lực áp chế đối phương. Cô gái với vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói rất đỗi tự nhiên ngồi trước mặt cậu, có điểm nào giống Pie đây?
Hồi lâu Huy mới thốt lên được một câu.
- Pie!
Không để Huy kịp nói lời tiếp theo, Lucy đã cướp lời.
- Pie nào ở đây? Anh thấy tôi có điểm nào giống Pie sao? Vẫn nên gọi tôi là Lê Diệu Anh đi-Trên môi Lucy hiện lên ý như cười như không, thật làm cho người khác khó mà đoán được.
- Lê Diệu Anh!-Huy từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhàu nát, đặt lên bàn, dùng tay đập một cái rõ to lên mặt bàn gỗ. Ánh mắt cậu đối diện với ánh mắt Lucy, chứa đựng một nỗi tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh nói-Em giải thích rõ ràng cho anh!
Giải thích rõ ràng? Lucy nhìn Huy, chầm chậm nhìn xuống tờ giấy nằm trên bàn, gương mặt trước sau vẫn không hề biến đổi. Cô biết Huy cũng nhận được giấy báo của tòa giống cô, nhưng muốn cô giải thích là giải thích cái gì? Giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407879/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.