Hạ Du vừa đáp chuyến bay từ Mỹ trở về. Cô nhìn cảnh vật xung quanh một hồi lâu, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, đeo lên cặp kính mát, giẫm gót giày cao gót hơn chục phân, bước đi đầy tự tin.
Sáu năm trước, Hạ Du được Bảo đột ngột đưa sang Mỹ điều trị hai chân. Lúc đó, cô một mực khóc lóc đòi ở lại. Nhưng nước mắt của cô chẳng có tác động gì lớn với Bảo, cậu ta chỉ thẳng thừng tuyên bố “Đừng làm gánh nặng cho anh nữa. Nếu em vẫn không đứng được bằng hai chân của mình thì đừng về gặp anh. Muốn tự sát hay làm gì thì tùy cứ em”. Khi ấy, cô đã gọi điện thoại cho Pie, cô muốn Pie khuyên Bảo thay đổi ý định của mình, xin Pie nói với Bảo đừng bắt cô sang Mỹ. Ngược với sự mong chờ của cô, Pie đã không nghe máy.
Ở Mỹ sáu năm, Hạ Du không ngừng trị liệu bằng các phương pháp, kiên cường chịu đau đớn để đứng lên. Cô còn cố gắng thay đổi chính mình. Từ một cô bé đáng yêu, mơ mộng, cô học theo mấy cô gái bên Mỹ chuyển sang phong cách quyến rũ, trưởng thành.
Hạ Du bước xuống xe, cô yên lặng đứng ngắm nhìn căn nhà quen thuộc. Căn nhà vẫn y như sáu năm trước, không thay đổi chút nào, màu sắc vẫn vậy, cây cối vẫn vậy. Cô nở một nụ cười nửa miệng, không nhanh không chậm cất bước vào trong.
Bây giờ đã gần trưa. Hạ Du không gọi điện thông báo với Bảo là mình về nhà. Cô đoán chừng trong nhà giờ này chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407870/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.